Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 497 Vua của Hoa Hạ
Chương 497: Vua của Hoa Hạ
Đợi sau khi kiểm soát được tình hình, vị doanh trưởng của quân Con Cháu vội vàng đi đến trước mặt Giang Siêu. Phải nói là ở trong sân này, trừ quân Con cháu ra, thì chỉ có nhóm Giang Siêu và dân chúng là còn đứng.
Bọn họ hoảng sợ nhìn quân Con cháu trước mặt, trong lòng lo nơm nớp. Ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Mọi người thấy vị doanh trưởng kia đi tới thì sợ đến mức chân cũng nhũn luôn.
Ngay khi mọi người tưởng là đối phương sắp bắt bọn họ lại, thì thấy vị doanh trưởng đi tới trước mặt Giang Siêu, quỳ một gối xuống rồi nói: “Giang tiên sinh, chúng tôi tới muộn, xin ngài thứ tội.”
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh ngạc nhiên, Trương Thanh Ti cũng sửng sốt. Giang tiên sinh…
Không ngờ Giang Siêu này có thể khiến cho doanh trưởng của quân Con Cháu hành lễ với hắn, hắn có thân phận gì đây? Hơn nữa, đối phương còn gọi hắn là Giang tiên sinh.
ở khắp cái Hoa Hạ hiện giờ, người xứng đáng được xưng tiên sinh, còn được quân Con Cháu gọi là tiên sinh, e chỉ có một người mà thôi. Mà người đó, cũng họ Giang.
Cho dù người dân không biết chuyện là thế nào, nhưng họ cũng đoán được người trước mặt
là ai rồi.
“Đứng lên đi, ngươi là quân nhân, về sau mấy cái nghi lễ quỳ bái này không cần dùng nữa đâu. Quân nhân thì phải ra dáng quân nhân.” Giang Siêu tiến lên đỡ vị doanh trưởng này dậy, rồi vổ vai hắn ta.
“Vâng… thuộc hạ, biết rồi ạ…” Vị doanh trưởng trước mặt nghe thấy vậy, nét mặt hắn ta trở nên kích động, hắn ta vội vàng gật đầu rồi nói.
Nói tới đây, hẳn ta quay sang nhìn Lưu Thông ở đối diện rồi nói: “Tiên sinh, người này phải xử lý thế nào?”
“Tịch thu gia sản, bắt hết toàn bộ người liên quan lại, điều tra rõ ràng những chuyện mà họ phạm phải, ba ngày sau, thông báo cho người dân trong trấn biết, tiến hành xét xử công khai ở quảng trường trên trấn, sau đó, tuyên án!”
Giang Siêu lạnh lùng nhìn Lưu Thông đang run lấy bấy, hắn lạnh lùng nói.
Lưu Thông ở đối diện nghe thấy vậy thì lập tức sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, té ngồi trên đất, hắn ta vội vàng cúi sấp người trên mặt đất rồi dập đầu nói với Giang Siêu:
“Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm ngài, xin ngài đừng trách, ngài tha cho tiểu nhân đi, từ nay tiểu nhân không dám nữa, nể mặt thúc phụ ta là Lưu Thúc Bình, ngài tha cho ta
một lần đi.”
Lưu Thông vừa nói xong, Giang Siêu kinh ngạc nhìn Lưu Thông, rồi lại nhìn sang Lưu Thúc Bình, thằng cha này giỏi hãm hại thúc mình thật đấy.
Đã đến lúc này rồi, thế mà vẫn còn muốn hại Lưu Thúc Bình một phen, nếu không phải Giang Siêu biết tính tình của Lưu Thúc Bình, phỏng chừng Lưu Thúc Bình sẽ bị Lưu Thông làm liên lụy.
“Thúc Bình, chuyện này giao cho ông đấy. Cho hắn biết ông là ai đi, nếu không người nào đó vẩn còn muốn hố ông một phen.”
Giang Siêu đùa, lời hắn nói làm Lưu Thúc Bình cảm thấy khố không thể tả. Nhưng khi nhìn sang Lưu Thông ở đối diện, Lưu Thúc Bình lại nổi trận lôi đình.
Ông ta đi tới trước mặt Lưu Thông, đá hắn ta một cái, sau đó tức giận nói: “Lưu Thông, ngươi nhìn cho kỹ xem ta là ai…”
Lưu Thông bị ông ta đá lăn một vòng hoảng hốt nhìn Lưu Thúc Bình, nhìn kỹ, ánh mắt Lưu Thông từ nghi hoặc đến ngạc nhiên, sau đó là kinh hồn.
“Ngài là… Lưu… Thúc Bình…” Hắn ta nói xong thì tê liệt ngã xuống đất.
Nực cười, hắn ta cứ dùng tên tuổi của Lưu Thúc Bình để cáo mượn oai hùm ở đây, hắn ta nào có ngờ, Lưu Thúc Bình đang ở ngay trước mặt mình, thế mà hắn ta lại chẳng nhận ra.
Thậm chí vừa nãy hắn ta còn đòi giết cả Lưu Thúc Bình, sớm biết Lưu Thúc Bình ở đây, hắn ta đã chẳng dám kiêu ngạo như thế rồi.
Hơn nữa, nhìn Lưu Thúc Bình lề phép với người thanh niên kia, cộng với quan quân của quân Con Cháu còn gọi Giang Siêu là tiên sinh, dù hắn ta có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết Giang Siêu là ai rồi!
“Ngươi là… Giang tiên sinh… vua của Hoa Hạ…” Hắn ta nhìn Giang Siêu rồi hỏi thử.
“Hừ… bây giờ ngươi lại có một tí mắt nhìn rồi đây, nhưng tiếc là… bây giờ, không ai cứu được ngươi nữa đâu…” Lưu Thúc Bình lạnh lùng nhìn Lưu…”
Ông ta vừa dứt lời, Lưu Thông đảo mắt ngất luôn. Trong lòng hắn ta thầm hận sao mình lại chọc phải Giang Siêu cơ chứ.
Sớm biết vị đi vào là vua của Hoa Hạ, thì có cho hắn ta thêm mấy lá gan, hắn ta cũng không dám ra tay, hắn ta thật sự không ngờ, vua của Hoa Hạ Giang Siêu lại tự mình mạo hiểm đến khu cách ly.
Còn các bách tính xung quanh nghe thấy
vậy thì đều ngơ ngác nhìn Giang Siêu, nửa ngày vẫn chưa hồi thần, nhất là Trương Thanh Ti.
Nàng ta tưởng mình nhìn nhầm rồi cơ, vị trước mặt đây là người đàn ông đã thống nhất Hoa Hạ, không chỉ đánh bại người Khiết Đan, còn đánh đuổi tộc Nữ chân, mới đây còn giải quyết cả bọn giặc Oa đến làm hại vùng duyên hải!
Vị trước mặt, không những trẻ tuổi, đầy triển vọng, hơn nữa, y thuật của hắn cũng làm nàng ta bái phục. Nàng ta không thế tin nối, Giang Siêu trước mặt chính là vị vua của Hoa Hạ kia.
Trong khi nàng ta đang chấn động kinh ngạc và không thế tin nối, bách tính xung quanh đã tỉnh táo lại, bọn họ lập tức quỳ xuống, sau đó hô to:
“Tiên sinh vạn tuế, xin tiên sinh hãy làm chủ cho chúng ta!”
Giang Siêu nghe vậy, hắn giật mình, nhưng hắn vội vàng đưa tay ra đỡ đám Lý Nhị Ngưu dậy, hắn nghiêm túc nói với mọi người:
“Cái vị…. yên tâm, chuyện này, ta nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục. Dưới sự cai trị của ta, ta tuyệt đối không cho phép có sự tồn tại của việc chèn ép dán chúng. Ngoài ra, ta sẽ ở lại cùng mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này. Đến khi chiến thắng dịch bệnh.”
Giang Siêu vừa dứt lời, toàn bộ bách tính đều kinh ngạc, bọn họ không ngờ vị vua này lại bình dị
dễ gần như vậy.
Hơn nữa còn yêu dân như con, vì để cho bách tính có thế yên tâm chiến thắng dịch bệnh, hắn còn đích thán tới khu cách ly cùng mọi người.
Phải biết rằng nơi đây đang là chỗ nguy hiếm nhất, một khi bị nhiễm bệnh dịch, thì rất có khả năng sẽ mất mạng, phần lớn quan viên nghe nói có dịch bệnh, đều trổn còn không kịp.
Nào có giống Giang Siêu, hắn còn đích thân đi vào nữa.
Hắn không chỉ làm chủ cho bọn họ diệt trừ kẻ đã gây ra bao nhiêu việc ác là Lưu Thông, hắn còn cùng mọi người cách ly, phải là người vĩ đại cỡ nào thì mới làm được vậy cơ chứ.
“Tiếu nữ không biết tiên sinh ở đây, thật sự là tội đáng muôn chết, xỉn tiên sinh thứ tội!” Trương Thanh Ti ở bên cạnh đã tỉnh táo lại, nàng ta lập tức hành lể lạy Giang Siêu.
Nhưng mà nàng ta vừa lạy thì Giang Siêu đã đỡ nàng ta ngay.
“Trương đại phu không cần đa lễ, lần này ngươi đã làm rất tốt, nếu không có ngươi ở đây, thì không biết nơi này sẽ biến thành cái gì nữa. Không biết Trương đại phu có hứng thú về Ninh Châu phủ cùng ta không!”
Giang Siêu mỉm cười nhìn Trương Thanh Ti
rồi nói.
Hắn vừa dứt lời, Trương Thanh Ti liền đỏ mặt và xấu hổ. Trong một lúc, nàng ta không biết mình nên đồng ý hay từ chối nữa.
Dân chúng đứng đó nghe thấy vậy, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Giang Siêu, rồi lại nhìn sang Trương Thanh Ti. vẻ mặt của mọi người cực kỳ đặc sắc.
Chắc mọi người đang nghĩ, Giang Siêu đã nhìn trúng sắc đẹp của Trương Thanh Ti rồi, suy cho cùng, Trương Thanh Ti thực sự đẹp đến mức không gì sánh nối.
Là đàn ông thì chắc đều sẽ bị nàng ta hấp dẫn, nhưng Giang Siêu trực tiếp rủ người như vậy, trônq có vẻ hơi vôi vànq rồi.