Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 498 Ta muốn người dân nào cũng được khám chữa bệnh
- Home
- Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê
- Chương 498 Ta muốn người dân nào cũng được khám chữa bệnh
Chương 498: Ta muốn người dân nào cũng được khám chữa bệnh
Nhìn vẻ mặt của Trương Thanh Ti, Giang Siêu thấy hơi kỳ lạ, nhưng khi hẳn thấy các bách tính xung quanh có biếu cảm khác thường, hắn nhận ra câu mình nói hơi gây hiểu lầm.
Hắn ngại ngùng khụ khụ một tiếng rồi vội vàng nói: “Ta muốn mời Trương đại phu theo ta đến Ninh châu phủ nhận chức, ta muốn đế Trương đại phu làm chủ quản Bộ khám chữa bệnh. Sau này, ta định thành lập các trung tâm khám chữa bệnh trên khắp Hoa Hạ, ta muốn cho tất cả mọi người đều được khám chữa bệnh bởi các đại phu.
Ngoài ra, các trung tâm khám chữa bệnh sẽ phục vụ miễn phí cho tất cả mọi người. Toàn bộ chi phí khám chữa bệnh ở các trung tâm khám chữa bệnh sẽ do triều đình Hoa Hạ chi trả.”
“Ngoài ra, nếu Trương đại phu muốn học y thuật chữa bệnh mà ta làm vừa nãy, ta cũng có thể dạy cho Trương đại phu. Tốt nhất là sau này cô nương có thế giúp ta dạy lại những y thuật đó cho những người muốn học y.”
Giang Siêu nói một loạt ý tưởng của mình cho Trương Thanh Ti nghe, những lời hắn nói làm cho các bách tính xung quanh ngơ ngác. Mọi người ngơ ngác nhìn Giang Siêu.
Tưởng tượng về ý tưởng kia của Giang Siêu, nếu tương lai được khám chữa bệnh miễn phí, thì những bách tính nghèo khố như họ không cần lo không có tiền khám bệnh.
Không cần lo người nhà của mình sẽ chết không nhắm mắt trước mặt mình nữa. Nếu thật sự có thể thực hiện việc này, vậy thì người Hoa Hạ thời này, thật sự quá hạnh phúc.
“Tiên sinh vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…” Tất cả người dân không nói thêm câu dư thừa nào, bọn họ trực tiếp quỳ xuống đất, chân thành cúi lạy Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn những nét mặt mừng rỡ và ủng hộ của người dân, trong lòng hắn cũng hơi thỏa mãn.
Hắn muốn cho các bách tính trước mặt, và bách tính trên khắp Hoa Hạ đều được sống trong hạnh phúc, sau này không chỉ có việc khám chữa bệnh được miễn phí, giáo dục hắn cũng muốn miễn phí.
vẫn còn rất nhiều chính sách tạo thuận lợi cho người dân mà hắn muổn thực hiện, hắn sẽ thực hiện từng cái một. Hắn phải thay đổi thời đại này, thay đối tất cả.
Những việc này đều là những việc cần đi đường dài, nhưng chí ít, cứ đi thì sẽ có ngày thành hiện thực.
“Sao nào, cô nương có đồng ý theo ta đến Ninh Châu phủ…” Lúc này, Giang Siêu đã hồi thần. Hắn nhìn Trương Thanh Ti ở trước mặt rồi hỏi.
Trương Thanh Ti đang kinh ngạc trước ý tưởng của Giang Siêu, hai mắt nàng ta sáng ngời, gương mặt hiện lên vẻ kích động. Không chỉ bởi vì ý tưởng khám bệnh miễn phí cho toàn dân của Giang Siêu.
Chỉ nguyên tài y thuật trác tuyệt của Giang Siêu thôi đã làm cho nàng ta cực kỳ say mê rồi.
Chứ chưa kể, nàng ta vẫn luôn có một khát khao đối với Giang Siêu. Từ khi tên tuổi của Giang Siêu nối ‘âm ‘âm ở Hoa Hạ, nàng ta vẫn luôn muốn gặp vị kỳ nhân này.
Nay gặp được người thật, người thật còn hoàn hảo hơn so với tưởng tượng của nàng ta. Làm gì có thiếu nữ nào không hoài xuân. Nếu có thể đi theo Giang Siêu, thì dù không có kết quả gì, nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.
“Ta bằng lòng….” Trương Thanh Ti gật đầu chắc nịch.
Nghe nàng ta trả lời xong, vẻ mặt Giang Siêu trở nên kỳ lạ, câu ta bằng lòng này nghe cứ sao sao ấy nhỉ. Còn có một chút quỷ dị nữa.
Nhưng Giang Siêu không có tâm tư nghĩ thêm về vấn đề này, bây giờ hắn đang rất vui mừng.
Trước đó hắn còn đang sầu vì không tìm được ứng viên thích hợp làm người thừa kế sự nghiệp chữa bệnh của hắn, tới giúp hắn quản lý mọi việc bên phát triển phương diện y học.
Bây giờ hắn đã tìm được người này, hơn nữa đó còn là một người ưu tú, hết lòng vì dân. Trương Thanh Ti giúp dân không cầu lợi ích, không ngại táng gia bại sản, chỉ nguyên điếm này thôi là Giang Siêu đã thấy khâm phục rồi.
Những ngày sau đó, hơn hai trăm chiến sĩ quân Con cháu đi vào đây đã ở bên y quán làm hộ vệ cho Giang Siêu.
Giang Siêu cũng ở lại y quán, hắn vừa dạy Trương Thanh Ti, hắn còn tự viết một quyến giải phẫu cơ thể người và dược lý sơ cấp cho Trương Thanh Ti.
Hắn dạy cho Trương Thanh Ti toàn bộ kiến thức y dược mà mình biết. Kiếp trước Giang Siêu là đặc công toàn năng, ở lĩnh vực y thuật. Chắc chắn hắn có thế đạt tới trình độ hàng đầu.
Hầu như nghành học nào hắn cũng học qua, nhiều nhất chính là có một số ngành học lượng kiến thức của hắn có thế hơi kém một chút.
Nhưng không hề ảnh hưởng đến tổng thể việc truyền dạy y học, chỉ cần sau này Trương Thanh Ti có thế dạy lại toàn bộ sở học của hắn cho người sau,
Vậy thì, ngành y học ở đây sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sau mấy ngày tiếp xúc, Trương Thanh Ti càng ngày càng bội phục Giang Siêu, trong mắt nàng ta giờ chỉ còn mổi Giang Siêu.
Nàng ta nhận ra Giang Siêu không chỉ bình dị dễ gần, hơn nữa còn có thường thức uyên bác, bất kế là kiến thức y dược, hay kiến thức trên các phương diện khác, nàng ta nhớ hình như Giang Siêu có tài vẽ tranh xuất chúng. Thơ từ cũng xuất sắc.
Trong thời gian này, nàng ta còn xin Giang Siêu dạy nàng ta làm thơ mấy lần, rồi còn đòi Giang Siêu cho một bức họa.
Khi nhìn thấy bài thơ Giang Siêu viết, cùng với một bức họa mà Giang Siêu vẽ cho nàng ta. Trương Thanh Ti mê Giang Siêu triệt để. Mỗi lần nàng ta nhìn Giang Siêu, ánh mắt nàng ta tràn ngập tình cảm.
Tất cả người dán ở y quán đều có thể nhận ra sự thay đối của Trương Thanh Ti. Chỉ có Giang Siêu là không phát hiện ra.
Bởi vì, đa số thời gian nếu không đi dạy kiến thức y dược cho Trương Thanh Ti, thì lại ngồi viết tay các kiến thức y học.
Ba ngày sau, Lưu Thông nhận lấy phán quyết của hắn ta, và cả nhóm đồng lõa với hắn ta, tất cả
là hơn hai trăm người.
Trong đó còn có không ít phú thương và quyền quý bị hắn ta kéo vào nhập hội, còn số bách tính tới xem xét xử thì có gần một vạn người. Nếu không phải sợ bệnh dịch lây lan, thì số người tới xem còn đông hơn.
Chung quy, toàn bộ trấn Bồ Hà cũng có tận hơn năm vạn người. Cho dù không tính một vạn người bị bệnh đi cách ly thì cũng còn lại bốn vạn người.
Nhưng dù không cho những người này đi vào, nhưng trên các nóc nhà xung quanh đây và những nơi có thể đứng được đều có người xem từ xa.
Trong khi xét xử, mấy tên thủ phạm chính, kể cả Lưu Thông cũng sợ đến nổi tiếu ra quần, sau đó cố hết sức cầu xin tha thứ, hắn ta đã không còn dáng vẻ hung hăng độc ác như khi ở trên trấn nữa rồi.
Còn người xét xử hắn ta chính là Lưu Thúc Bình. Ngoại trừ mấy tên thủ phạm ra, những tên tội phạm còn lại thì bị áp giải ở phía dưới.
Sau khi kết thúc phiên xét xử, gần hai trăm người bao gồm cả Lưu Thông bị phán xử bắn. Gần hai trăm người này đều đã từng giết người. Hơn một trăm người còn lại thì là tòng phạm, chưa giết ai.
Sau khi đám người Lưu Thông bị bắn vỡ sọ, toàn bộ dân chúng ở trấn Bồ Hà hò reo vui mừng, bọn họ hô to khẩu hiệu Giang tiên sinh vạn tuế.
Mọi người khắp trấn đều biết Giang Siêu cùng những người trấn họ chống lại bệnh dịch. Những bách tính ban đầu còn gây sự, giờ cũng nề nếp hơn.
Trên khuôn mặt của mọi người không còn vẻ tuyệt vọng, mà chỉ tràn ngập hy vọng, cùng niềm tin chiến thắng dịch bệnh.
Cứ thế, những ngày tiếp theo Giang Siêu vẫn ở trấn Bồ Hà. Bởi vì cách làm có hiệu quả. Mọi người còn chung tay cố gắng, nên một tháng sau.
Bệnh dịch ở trấn Bồ Hà đã hoàn toàn biến mất. Mọi người chiến thắng bệnh dịch. Tiếp theo đó, các nơi có dịch bệnh đều dành được thắng lợi, tất cả mọi người hân hoan mừng rỡ.
Trải qua chuyện này, mọi người đều biết rằng mặc dù bệnh dịch đáng sợ, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng.
Tuy bệnh dịch lần này đã làm chết gần một ngàn người, nhưng nếu mà là năm ngoái, phỏng chừng số người chết sẽ không phải là gần một nghìn người nữa, mà có thể là mười vạn thậm chí là mấy chục vạn đến trăm vạn người.