Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 499 Lên kế hoạch cho tương lai
Chương 499: Lên kế hoạch cho tương lai
Giang Siêu đã giải quyết được bệnh dịch ở thành Dũng, cùng với sự biến mất của các loại bệnh dịch, danh vọng của Giang Siêu nhất thời đứng đầu Hoa Hạ.
Trong lòng người dân Hoa Hạ, Giang Siêu là thần, là chúa cứu thế. Là vị vua Hoa Hạ dẫn dắt họ đi tới cuộc sống hạnh phúc.
Lúc này, nếu có ai mà muổn phản đối Giang Siêu, thì e sẽ bị những người dân thật lòng ủng hộ Giang Siêu ăn tươi nuốt sống mất.
Tuy bệnh dịch lần này rất nguy hiểm, nhưng đối với Giang Siêu mà nói thì cũng không phải là chuyện xấu, chí ít, sau trận bệnh dịch này, không ai có thể lay chuyển được địa vị của hắn trong lòng bách tính Hoa Hạ.
Sự tích hắn cùng người dân chống lại dịch bệnh, và sự tích hắn trừng phạt quan viên tham lam suy đồi đã truyền khắp dân gian từ lâu rồi.
Câu chuyện làm bách tính nói hăng say nhất chính là Giang Siêu đồng cam cộng khố cùng bách tính, chống lại dịch bệnh, với cả giết quan tham, làm chủ cho dân chúng.
Tất nhiên, chuyện trước đó Giang Siêu đấy lùi quân Khiết Đan và quán Nữ chân, với cả lần này còn tóm hết cả mẻ giặc Oa, cũng được người dân kể nhau nghe truyền bá rộng.
Còn cả chuyện Giang Siêu tài nghệ vô song, không có chuyện gì có thể làm khó được hẳn, cũng trở thành đề tài nói chuyện ở chốn trà dư tửu hậu của người dân. Trong lòng người dân Hoa Hạ, Giang Siêu không còn là một người bình thường nữa.
Mà lúc này Giang Siêu đang chuẩn bị quay về Ninh Châu phủ. Các bước phát triển của Hoa Hạ đã bắt đầu ổn định.
Bây giờ việc mà hắn cần dốc sức đó là làm cho Hoa Hạ giàu lên, sau đó, từng bước tiến tới xã hội công nghiệp. Hắn có rất nhiều kế hoạch muốn thực hiện.
Ví dụ, hệ thống khám chữa bệnh, hệ thống công nghiệp, hệ thống nông nghiệp, hệ thống thương mại, hệ thống dân sinh và giáo dục…vv…
May mà lần này hắn đã tìm được nhân tài là Trương Thanh Ti, vị này có thế đảm đương việc xây dựng hệ thống khám chữa bệnh. Hệ thống khám chữa bệnh đã bắt đầu thực hiện rồi.
Hệ thống nông nghiệp có Đông Ly Thải, ở lĩnh vực thương mại thì có Diệp Thanh Ảnh, hệ thống công nghiệp có Mộ Dung Minh Hiên, dân sinh và giáo dục có Tô Văn và vợ hắn Tô Yên Nhiên.
Các phương diện khác vẫn còn mấy cô vợ khác của hắn hỗ trợ, ý tưởng thay đổi thế giới của
Giang Siêu cuối cùng sẽ trở thành hiện thực.
Trước khi trở về, hắn đã đi một chuyến đến Tùng Giang phủ và mấy xưởng đóng tàu. Hắn rất hài lòng về những chiếc thuyền chiến đang được chế tạo.
Nhưng Giang Siêu đã bắt đầu chuẩn bị rồi, đợi đến khi kỹ thuật hoàn thiện, lúc đó có thế chế tạo thuyền chiến bằng thép. Với cả tàu buôn vận chuyển hàng hóa có trọng tải lớn hơn nữa.
Hoa Hạ có đa dạng sản vật, có thế trao đối đế lấy vật tư tương ứng từ khắp nơi trên thế giới, hắn muốn tập hợp mọi của cải trên thế giới về Hoa Hạ.
Trương Thanh Ti đi theo Giang Siêu nhìn Giang Siêu thị sát các nơi, chỉ điểm nước non. Hai mắt nàng ta sáng ngời. Ánh mắt nàng ta nhìn Giang Siêu khác lắm rồi.
Chỉ có điều, lúc này nàng ta đang quan tâm đến những y thuật mà Giang Siêu viết cho nàng ta hơn.
Khi đọc được các kiến thức về giải phẫu ngoại khoa, nàng ta như mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Nếu những lý thuyết y học và kiến thức y dược mà Giang Siêu đưa cho nàng ta là thật, vậy thì Hoa Hạ sẽ đón nhận sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Sẽ có biết bao người được cứu, sẽ có biết bao người được tăng cơ hội sống sót. Bởi vì phương pháp chữa bệnh lạc hậu, những người vốn có thể tiếp tục sống, cuối cùng cứ thế ra đi cùng bệnh tật.
Trương Thanh Ti thầm nghĩ, đợi đến khi Giang Siêu về đến Ninh Châu phủ, nhất định nàng sẽ xin Giang Siêu vài nhân tài đam mê y thuật. Nàng ta phải dạy lại những tri thức này cho người khác.
Nàng ta muốn mượn những tri thức này của Giang Siêu, tạo phúc cho người Hoa Hạ.
Giang Siêu không biết trong lòng Trương Thanh Ti đang nghĩ gì, hắn đang có một bộ kế hoạch. Hắn gọi là kế hoạch năm năm.
Lần này về, hắn dự định lên kế hoạch thật kỹ càng cho những kế hoạch này.
Sau khi về đến Ninh Châu phủ, Giang Siêu cưỡi ngựa không dừng về thôn Kháo Sơn, lúc này thôn Kháo Sơn đã sớm không còn là một cái thôn nữa.
Bây giờ, cho dù là huyện An Ninh thì cũng không to bằng thôn Kháo Sơn, theo các công trình được xây dựng. Cùng với việc người dân đăng ký ở lại đây, quy mô của thôn Kháo Sơn cũng càng ngày càng lớn.
Toàn bộ huyện An Ninh cũng dần bị thâu
tóm vào thôn Kháo Sơn rồi.
Giang Siêu đã xây dựng hàng loạt văn phòng ở đây, hắn chuẩn bị đưa thôn Kháo Sơn làm trung tâm Hoa Hạ. Suy cho cùng, nơi đây là nơi mà hẳn giàu lên.
Khi Giang Siêu dẫn theo đội quân chạy đến trước thôn Kháo Sơn, vợ con già trẻ trong nhà đều ra đón hắn.
Con trai và con gái của hắn đã được ba tuổi rồi, mặc dù đi bộ còn hơi liêu xiêu, nhưng khi mấy đứa nhỏ nhìn thấy Giang Siêu, chúng không hề thấy xa lạ, chúng chạy như bay về phía Giang Siêu.
“Ba ba… con muốn bế…” Hai nhóc đồng thời nói.
Phía sau là các bà vợ đang rưng rưng nước mắt đi cùng tới, bọn họ lấy Tô Tiếu Tiểu làm chính.
Tô Ninh Tuyết và Mộ Dung chỉ Tình, cùng với Tô Yên Nhiên, tất cả đều đang mang thai. Đi lại rất không tiện.
Giang Siêu đã đi được gần nửa năm, lúc Giang Siêu đi, bọn họ đều lần lượt mang thai, bây giờ đứa bé cũng tám chín tháng rồi.
Giang Siêu nhìn hai nhóc đang chạy tới, đi theo sau hai tên nhóc là Tô Tiểu Thảo, cô bé đang
nhìn mình với vẻ kích động và hồi hộp. Khuôn mặt Giang Siêu hiện lên ý cười.
Bây giờ Tô Tiếu Thảo đã tám tuối rồi, cô bé càng lớn càng thanh tú xinh đẹp, dung nhan sau này chắc chắn sẽ không thua tỷ tỷ của cô bé.
Cô bé lo cho an toàn của hai tên nhóc, nhìn thấy Giang Siêu trở về, cô bé cũng rất muốn chạy qua, muốn Giang Siêu yêu thương cô bé một chút.
Giang Siêu chạy nhanh tới rồi ngồi xổm xuống, giang hai tay ra với hai tên nhóc.
“Hi hi… ha ha…” Hai tên nhóc cười giòn tan, chúng lập tức bổ nhào vào lòng Giang Siêu. Cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui lên mặt Giang Siêu.
Nét mặt vui sướng đã thể hiện rõ sự kích động và hưng phấn của chúng vào lúc này, Tô Tiểu Thảo thì chạy đến bên cạnh Giang Siêu, chìa tay ra ôm lấy cánh tay Giang Siêu, khuôn mặt hiện ra sự hâm mộ. Cô bé giương mắt nhìn Giang Siêu.
Tiếc là lúc này Giang Siêu đã bế hai đứa trẻ, không thể bế thêm Tô Tiểu Thảo nữa. Tuy cô bé hơi thất vọng, nhưng nét mặt cô bé vẫn tràn ngập vui sướng.
Giang Siêu mỉm cười đưa tay ra xoa đầu Tô Tiểu Thảo, sau đó hắn dịu dàng nói: “Tiểu Thảo có nhớ ca ca không…”
Tô Tiểu Thảo vội vàng gật đầu, cô bé cười ngọt ngào rồi nói: “Ngày nào Tiểu Thảo cũng mong ca ca về, lần này ca ca về, ca ca chơi với Tiểu Thảo nhiều nhiều được không!”
Nói đến đây, cô bé giương mắt nhìn Giang Siêu, trong lòng cô bé, Giang Siêu không chỉ là anh rể, mà còn là người thân nhất thân nhất của cô bé, trừ tỷ tỷ.
“Được, ca ca đồng ý với muội… sau này sẽ dành ra thêm thời gian chơi với Tiểu Thảo…” Giang Siêu yêu thương xoa đầu Tô Tiểu Thảo.
Trước đây cô bé sống quá khố, nếu hắn mà không xuyên tới, đoán chừng có lẽ bây giờ cô bé không còn nữa.
Tuy cô bé là một cô bé giỏi giang. Nhưng suy cho cùng cô bé vẫn là một đứa trẻ, cũng cần được quan tâm. Cha mẹ cô bé đã mất. Vì muốn bảo vệ gia nghiệp cho hắn, đa số thời gian Tô Tiểu Thảo đều rất bận.
Bây giờ Tô Tiểu Thảo có hơi khuyết thiếu tình thương, chính vì vậy, cô bé mới khát vọng sự quan tâm và yêu quý của Giang Siêu.
“Ba ba… chúng con cũng muốn ba ba chơi cùng…” Lúc này, hai nhóc trong lòng Giang Siêu vội vàng đồng thanh nói.