Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 502 Chém
Chương 502: Chém
Tuy nhiên chỉ cần một liên đội phối hợp với nhau thì vẫn có thể làm được. Có món đồ chơi này, dù cho đụng phải những kỵ binh hung mãnh của thảo nguyên thì cũng chỉ có cửa bị giết mà thôi.
Ngoại trừ tăng tốc độ nghiên cứu phát triển súng, về mặt pháo, trên cơ sở của pháo có đường kính 125 milimet, Giang Sieu lại nghiên cứu ra một loại đại bác không có đường kính.
Sức mạnh của một phát bắn của pháo này gần như có thế san bằng nửa cái sân bóng. Nếu như đại bộ đội kỵ binh tấn công, chỉ cần bắn vài phát, dù có bao nhiêu kỵ binh đi chăng nữa cũng đều bị đốt thành tro mà thôi.
Ngay khi Giang Siêu đang bận rộn, Mộ Dung Cung lại đến thông báo cho Giang Siêu rằng Nữ Chân phái đến sứ giả muốn nói chuyện hợp tác đế đối kháng bộ Bột Nhi Kim với hắn.
Khi Giang Siêu nghe được tin này cũng rất kinh ngạc, hắn không ngờ người Kim lại dám tính toán đến hắn.
Với tính tình xảo trá của người Kim, hẳn là muốn lợi dụng hắn để chống lại kỵ binh thảo nguyên. Nếu không cẩn thận có khi còn bị mấy tên này đâm một nhát dao sau lưng.
Đương nhiên, có lẽ đối phương cũng mang
theo một lợi ích rất lớn, nếu như không đủ lợi ích, chắc là bọn họ cũng không dám đến cầu hắn trợ giúp.
Giang Siêu cho người dần sứ giả Đại Kim đến thôn Kháo Sơn.
Khi sứ giả Đại Kim đi đến thôn Kháo Sơ đã hoàn toàn phát triến thành một địa phương hiện đại hóa thì trợn tròn mắt.
Đường lối ngay ngắn, từng dãy nhà hiện đại cùng nụ cười hạnh phúc trên mặt người dân ở nơi đây đều làm hắn ta nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm rồi. Ngay cả kinh thành phồn hoa giống như Ninh Châu phủ cũng không có được khí khái của một thành thị mới như thôn Kháo Sơn bên này.
Hắn ta không thế không bội phục sự lợi hại của Giang Siêu. Nhưng hắn ta cũng tàn đầy lòng tin, hắn ta tin rằng chỉ cần mình nói những lợi ích mà hắn ta mang theo cho Giang Siêu thì vị chủ nhân mới của Trung Hoa này chắc chắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của hắn ta mà xuất binh hỗ trợ Đại Kim của bọn họ.
Hắn ta thấy Giang Siêu ở bên trong một hội trường, Giang Siêu đang ngồi ở ghế chủ, hắn ta thì được sắp xếp để đứng ở phía trước, còn hai bên là một đám hộ vệ.
Giang Siêu cũng không đế hắn ta gặp mặt bất kì một cao tầng nào của Trung Hoa. Đối với sứ
giả ngoại tộc này, Giang Siêu cũng không định coi
trọng hắn ta.
Hắn gặp đổi phương chỉ là vì hắn hơi tò mò, nước Đại Kim đang kéo dài hơi tàn như vậy lấy đâu ra tự tin đến lắc lư trước mặt hắn.
Người Kim trước mặt chắp tay, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Ngoại thân Lý Tín gặp qua Giang tiên sinh.”
Cách xưng hô của hắn ta cũng giống với cách xưng hô của người Hoa với Giang Siêu.
Làm hạ thần, vậy mà hắn ta không quỳ cũng không bái Giang Siêu, vẻ mặt không hề khiêm tốn, ngược lại lại có mấy phần kiêu ngạo. Cũng không biết sự kiêu ngạo này hắn ta lấy ở đây ra, là chính hắn ta tự tin, hay là hắn ta cảm thấy mình có thế nói chuyện ngang hàng được với Giang Siêu đây.
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn hắn ta, nghiền ngẩm cười nói: “Ngoại thần? Ta nhớ ngươi là người Hoa mà. Ngươi không làm người Hoa lại nguyện ý chạy sang làm chó cho người Nữ Chân, đúng là làm tổ tiên nhà họ Lý của ngươi mất hết mặt mũi.”
“Ngươi đến mượn binh của ta mà lại kiêu căng như vậy, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu…”
Giọng nói của Giang Siêu không hề khách
khí, chỉ cần mấy câu đã làm cho vị quan văn nước Kim người Hoa này đầy xấu hố, nhất thời cũng không dám mở miệng trả lời Giang Siêu nữa.
Dù hắn ta cảm giác hắn ta có tư cách ngang hàng nói chuyện với Giang Siêu, nhưng trước mắt Giang Siêu là chủ nhân của Trung Hoa. Nếu như hắn thật sự giận, không cho mượn binh, vậy thì chuyến đi này của hắn ta không có tác dụng gì rồi.
Dù hắn ta cảm thấy lợi ích mình đưa ra chắc chắn sẽ làm Giang Siêu xuất binh, nhưng nếu Giang Siêu thật sự giận dữ, vậy thì cám dỗ lợi ích của hắn ta cũng mất đi giá trị.
“Giang tiên sinh nói đùa, tại hạ thất lễ, xin tiên sinh thứ tội…” Lý Tín vội vàng khom người 90 độ, thái độ cũng ngay lập tức trở nên khiêm nhường. Hắn ta cũng không dám xưng là ngoại thần nữa.
Giang Siêu nghe vậy, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta. Ánh mắt lạnh lùng ấy làm Lý Tín đổ mồ hôi lạnh đầy trán, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Hắn ta bị khí thế lạnh lẽo mà lạnh nhạt của Giang Siêu làm cho kinh hãi, suy nghĩ có thế ngang hàng nói chuyện với Giang Siêu cũng dần dần biến mất. Thậm chí hắn ta có ảo giác rằng có khả năng Giang Siêu chỉ cần mở miệng ra cũng có thể ra tay giết chết hẳn ta.
“Giang tiên sinh, bệ hạ nước ta nguyện ý giao mười sáu châu Yên Vân cho Trung Hoa, chúng ta chỉ cần đất đai từ ban đầu của tộc Khiết Đan mà thôi. Tuy nhiên, bây giờ đất đai của tộc Khiết Đan đã bị Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến chiếm đoạt phần lớn. Hiện tại còn có kỵ binh từ thảo nguyên đột kích cướp đi thành trì.”
“Chỉ cần Giang tiên sinh có thể ra tay cứu giúp, giúp nước ta lấy lại đất đai bị chiếm mất, cùng nhau đánh lùi kỵ binh thảo nguyên, nước ta nguyện ý trả mười sáu châu Yên Vân về cho Trung Hoa.”
Dù ý chí hơi chênh vênh nhưng Lý Tín vẫn hài lòng nói những lời hắn ta muổn nói ra.
Điều kiện mê người này, chỉ sợ bất kì một chủ nhân nào của Trung Hoa cũng đều không thế không đồng ý. Dù sao, từ khi Đại Triệu dựng nước đến nay, mấy đời hoàng đế đều luôn đau đáu muốn chiếm lại mười sáu châu Yên Vân.
Đáng tiếc, chưa từng có vị hoàng đế nào thành công cả. Cuối cùng, cũng chỉ có thế trơ mắt nhìn mười sáu châu Yên Vân thành đất của Khiết Đan.
Nếu như bọn họ đồng ý trả mười sáu châu Yên Vân lại cho Trung Hoa, Giang Siêu chắc chắn sẽ có điều suy nghĩ, thậm chí danh tiếng của hắn trong lòng dân cũng lên cao đến cực điểm.
Dường như hắn ta cảm thấy chỉ với lợi ích này thì chưa thế làm Giang Siêu xuất binh, hắn ta vội vàng nói tiếp: “Tiên sinh, nếu như mặc kệ kỵ binh bộ Bột NHi chi Kim của thảo nguyên phá hủy nước Kim của ta, vậy mục tiêu tiếp theo của bọn họ có lẽ sẽ là chiếm Trung Hoa.”
“Dù quân Con cháu dưới trướng của tiên sinh có sức chiến đấu không ai bì nổi. Nhưng kỵ binh thảo nguyên cũng có sức mạnh không ai sánh bằng. Bọn họ không chỉ quét ngang toàn bộ thảo nguyên mà đã liên hợp tiêu diệt một vài quốc gia ở phía tây rồi.”
“Tiên sinh là người Hoa, chắc cũng hiếu về lẽ đoàn kết, tương trợ lần nhau, chuyện này, xin tiên sinh nghĩ lại. Nếu như Đại Kim của chúng ta diệt vong, sợ rằng Trung Hoa cũng lâm nguy rồi!”
Lý Tín ở trước mặt càng nói càng kích động, càng nói càng hưng phấn. Hẳn ta cảm giác mình diễn thuyết rất có sức thuyết phục, đáy mắt không kiềm chế được mà lộ vẻ hài lòng.
Chỉ là, khi hắn ta nói xong câu cuối lại phát hiện Giang Siêu đang ngồi ở ghế chủ chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta, sắc mặt không hề thay đổi.
Lý Tín vốn đang hưng phấn vì lời nói cũng mình ngay lập tức dơ người, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn ta thấy rất lúng túng, mình ở đây nói nửa ngày, mà Giang Siêu hình như không có chút cảm giác nào cả.
Hắn ta không hiểu, chẳng lẽ Giang Siêu không muốn danh tiếng của mình lên đến đỉnh điếm sao? Hắn không muốn hoàn thành sự nghiệp mà ngay cả hoàng đế Đại Triệu cũng không làm được sao?
“Tiên sinh, ngài… Chẳng lẽ ngài không muốn mình có tiếng thơm muôn đời, lưu danh sử sách sao!” Hắn ta cấn trọng nhìn Giang Siêu nói.
Giang Siêu nghe vậy thì tỏ ra nghiền ngẫm: “Tiếng thơm muôn đời, lưu danh sử sách? Lý Tín, ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm những thứ này sao? Ngược lại ngươi có muốn tính toán là chỉ cần mở miệng ra là có thể đế các tướng sĩ quân Con Cháu của ta chết thay cho các ngươi sao.”
“Ngươi cảm thấy Giang Siêu ta đây ngu ngốc đến nỗi sẽ bị ngươi tác động đến sao?” Nói xong câu cuối, giọng nói của Giang Siêu nghiêm túc hơn vài phần, người tỏa ra sát ý.
“Lý Tín, ta muốn mười sáu châu Yên Vân, không cần các ngươi trả, ta sẽ tự mình đi lây. Dù người đang giữ nó là ai, không ai có thể ngăn cản được, ai cản ta sẽ giết người đó.”
“Về chuyện tương trợ lẫn nhau, chỉ bằng các ngươi mà cũng dám nói chuyện tương trợ lẫn nhau với ta. Món nợ máu chồng chất mà Người Nữ Chân các ngươi gây ra ở Trung Hoa chúng ta, du bộ Bột Nhi Chi Kim không diệt các ngươi, ta cũng sẽ diệt các ngươi.”
“Nếu như Bộ Nhi chi Kim dám đụng đến Trung Hoa của ta, ta sẽ đế bọn họ hổi hận vì đã xâm phạm Trung Hoa của ta.”
Giọng nói của Giang Siêu vô cùng bá đạo. Hắn lạnh lùng nhìn về phía người bị lời nói của hắn dọa đến mức liên tục lùi về sau mà kinh ngạc, khiếp sợ. Nhưng lời nói tiếp theo của Giang Siêu lại làm hắn ta thấy vô cùng tuyệt vọng và hối hận.
“Chặt đầu của hắn ta xuống, trả lại cho người Nữ Chân đế Kim Hoàng rửa sạch cổ chờ chết. Tiện đây cũng nói với Kim Hoàng một câu, người xâm phạm Trung Hoa của ta, xa đến đâu cũng qiết.”