Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 503 Lấy đâu ra kiêu ngạo
Chương 503: Lấy đâu ra kiêu ngạo
ở thành Tây Khánh ở Tây bộ của tộc Khiết Đan cũ, Gia Luật Ván Yến đang ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên thì là tâm phúc trong tay nàng ta, bên cạnh nàng ta là đệ đệ Gia Luật Hồng Nhân.
ở chỗ ngồi đầu tiên bên trái là một người thanh niên người Trung Hoa hơi mập mạp có bộ râu được cắt gọn gàng trên môi.
Người đang đứng trước mặt là thanh niên người Hoa, tuy nhiên, hắn ta lại mặc quan phục của người Nữ Chân. Hắn ta kiêu ngạo nhìn Gia Luật Vân Yến đang ngồi trên ghế chủ.
“Công chúa Vân Yến, đề nghị của bệ hạ nhà ta ngài thấy sao. Đừng quên rằng dù các ngài đã chiếm được một phần ba thố địa nhưng nền móng của các ngài chưa ổn định, lúc nào cũng có thể bị Đại Kim ta tiêu diệt.”
“Chỉ cần các ngài chịu xuất binh giúp Đại Kim chúng ta đánh lùi kỵ binh thỏ nguyên, Đại Kim chúng ta đều ý thừa nhận Khiết Đan các ngài phục quốc. Một phần ba lãnh thố bị các ngài cướp mất cũng không cần trả lại nữa…”
“Công chúa Vân Yến hẳn là hiếu rõ, nếu như Đại Kim chúng ta thật sự thua thì người xui xẻo chính là các ngài. Những người thảo nguyên đó có dã tâm rất man rợ. Công chúa hẳn đã học qua điển tích mòi hở răng lạnh của Trung Hoa chứ.”
“Bản tướng tin chông chúa sẽ đưa ra quyết định chính xác…”
Nói đến đây, tên thanh niên người Trung Hoa này rất chắc chắn, cứ như Gia Luật Vân Yến ở trước mắt không có khả năng lựa chọn khác vậy.
Lại nhắc đến, kỵ binh thảo nguyên đến quá đột ngột, hơn nữa lại có xu thế diệt sạch tất cả. Nghe truyền rằng có rất nhiều tiếu quốc ở tây bộ đã bị kỵ binh thảo nguyên tiêu diệt.
Không lao lâu sau, bọn họ có thế bừa bãi tàn phá lãnh địa của nước Kim, sau đó cũng chiếm đoạt đi tộc Khiết Đan mà Gia Luật Vân Yến đã rất vất vả mới xây dựng lại được.
Hắn ta tin tưởng Gia Luật Vân Yến không phải người ngu ngốc, phải lựa chọn như thế nào nàng ta cũng hiếu rõ.
Chỉ là, cách nói chuyện của hắn ta cũng quá kiêu ngạo, làm mọi người của tộc Khiết Đan cực kỳ phẫn nộ. Cái gì gọi là chấp nhận sự tồn tại của bọn họ, cái gì gọi là không cần trả lại lãnh thổ?
Nói cứ như bọn họ cướp lãnh thố của nước Kim không bằng. Muốn nói thì cũng là người Nữ Chân cướp đất của tộc Khiết Đan bọn họ mới đúng.
Dù đất của bọn họ có một phần là cướp từ tay Đại Triệu, có một phần là chiếm từ Tây Hạ. Nhưng trước khi người Nữ Chân chiếm mất, tất cả
phần lãnh thổ ấy đều thuộc về tộc Khiết Đan.
Dù một đám người KHiết Đan rất phẫn nộ nhưng mọi người cũng hiếu thanh niên trước mặt nói không sai, bộ tộc thảo nguyên mà bọn họ đang phải đổi mặt thật sự quá mạnh mẽ.
Bọn họ tin chắc có thể dây dưa chiến đấu với người Nữ Chân, nhưng không có lòng tin có thể chiến đấu với kỵ binh thảo nguyên có sức mạnh kinh người.
Gia Luật Vân Yến cau mày nhìn thanh niên trước mắt, sau đó lại nhìn về người trung niên mập mạp ngồi bên trái ghế chủ.
“Hoàng đại nhân, chuyện này, ngươi thấy sao? Hay là, tiên sinh nhà ngươi có dặn dò gì không?” Gia Luật Ván Yến cẩn thận dò hỏi.
Chuyện này nàng ta cũng không biết nên xử lý thế nào. Dù người Nữ Chân đáng hận nhưng so với sự uy hiếp mà kỵ binh thảo nguyên mang đến, nàng ta cũng cảm thấy nên tạm thời buông bỏ hận thù, một lòng đối ngoại.
Chỉ là, đội viên đội đặc chiến mà Giang Siêu phái đến hỗ trợ Gia Luật Ván Yến gần đây không chỉ huấn luyện được một nhóm binh sĩ có thực lực tốt mà còn giúp nàng ta cướp về vài thành liên tục.
Sự tin tưởng của nàng ta đối với Giang Siêu đã lên đến đỉnh điểm. Nàng ta nhớ đến chuyện
ngày xưa Giang Siêu nói sẽ giúp nàng ta phục quốc, lúc đó vì nàng ta không còn lựa chọn nào khác nên mới chọn tin tưởng Giang Siêu.
Khi đó, nàng ta cũng không hề hy vọng gì vào lời hứa hẹn của Giang Siêu. Nhưng ai nghĩ đến, cuối cùng, Giang Siêu không chỉ để người dưới trướng giúp nàng ta liên hệ với những người dưới trướng khi xưa mà còn giúp nàng ta phát động chiến tranh vũ trang, lại phái người giúp nàng ta đoạt thành. Nếu không có Giang Siêu, nàng ta sẽ không có tất cả những gì ngày hôm nay.
Dù nàng ta vẫn luôn hiểu rõ có lẽ Giang Siêu còn có mục đích khác, nhưng nàng ta vẫn chọn dựa dầm vào Giang Siêu. Con người có đôi khi sau khi ỷ lại quá lâu sẽ rất tự nhiên mà tạo thành phản xạ đi ỷ lại.
Người trung niên bên cạnh tên là Hoàng Luân, cũng là một người phụ trách tình báo của Giang Siêu. Người này đã từng đọc qua đủ thứ thơ văn, cũng xem như một người đọc sách kiến thức đầy mình.
“Công chúa điện hạ, việc này phải do chính ngài quyết định. Tiên sinh nhà ta nói, chỉ trợ giúp, không đề nghị. Cuối cùng, chuyện có thành hay không là do chính ngài mà thôi.”
Hoàng Luân lắc đầu nói với Gia Luật Vân Yến.
Nói đến đây, giọng nói của ông ta lại thay đổi: “Mấy ngày trước, người Nữ Chân đã qua thăm hỏi tiên sinh nhà chúng ta, mục đích của bọn họ là muốn mời tiên sinh nhà chúng ta liên thủ…”
Ông ta làm Gia Luật Vân Yến đang ngồi trên ghế chủ nhân vội vàng lộ vẻ tò mò.
Người thanh niên đứng yên cũng tỏ ra chờ mong, nhưng vẻ mặt lại rất đắc ý.
Hắn ta biết Hoàng Luân trước mặt là người nào, cũng biết vì sao Gia Luật Vân Yến lại có thể chiếm được một phần ba lãnh thổ.
Nếu như không có quân Con Cháu của Giang Siêu ra tay hổ trợ, chỉ dựa vào bản thân Gia Luật Vân Yến, muốn phụ quốc là chuyện không thể.
Nhưng bên phía Giang Siêu sau khi nghe chuyện kỵ binh thảo nguyên xâm phạm có lẽ cũng chọn hợp tác với Nữ Chân bọn họ.
“Vậy Giang tiên sinh đã trả lời như thế nào…” Gia Luật Vân Yến không nhịn được sự tò mò mà vội vàng hỏi Hoàng Luân.
Hoàng Luân nhìn Gia Luật Vân Yến, rồi lại nhìn về phía người thanh niên với vẻ mặt đắc ý ở phía dưới, giễu cợt nói:
“Từ trước đến nay người Kim vô sỉ hèn hạ, không bao giờ tuân thủ hứa hẹn. Hợp tác với bọn
họ so với tranh ăn với hố thì không hề khác nhau. Hơn nữa, người dân Trung Hoa chúng ta cũng không thế được cho tha thứ những tổn thương mà người Nữ Chân gây ra cho Trung Hoa chúng ta, tiên sinh đương nhiên từ chối rồi.”
Nói đến đây, giọng nói của ông ta còn quỷ dị: “Không chỉ có như thế… Tiên sinh còn…”
Ông ta dừng lại một chút, nhìn về phía người thanh niên vừa chờ mong vừa tức giận.
Vẻ mặt này của ông ta làm thanh niên rất kinh ngạc, sự tức giận càng tăng thêm mấy phần.
“Hừ… Tiên sinh của các ngươi đúng là có tầm nhìn hạn hẹp. Nếu như chúng ta không hợp sức thì sao có thế chiến thắng được lũ thảo nguyên man rợ kia. Lúc ấy tiên sinh của các ngươi sợ là sẽ phải hối hận…”
Hắn ta tức giận nói với Hoàng Luân.
Hoàng Luân nghe vậy thì mắt sáng lên, lạnh lùng nói: “Tầm nhìn hạn hẹp? Ngươi thật là to gan, người Nữ Chân các ngươi không chống lại được những thảo nguyên man rợ ấy, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc người Hoa chúng ta cũng không làm được.”
“Đừng quên, Nữ chân các ngươi bị quân Con Cháu của Trung Hoa chúng ta đánh cho tàn phế. Hơn nữa, người Hoa chúng ta cũng khinh thường làm bạn với loài sói. Tiên sinh chỉ truyền một câu
lại cho hoàng đế Nữ chân của ngươi và những người thảo nguyên man rợ ấy. Người tẩn thương đến Trung Hoa chúng ta, xa đến đâu cũng giết…”
“Đúng rồi, quên nói với ngươi, tên sứ giả mà hoàng đế của các ngươi phái đến chỗ tiên sinh bây giờ chỉ còn một cái đầu được trả lại cho Kim Hoàng của các ngươi mà thôi…”
Nói xong, Hoàng Luân lộ vẻ nghiền ngẫm.
Ông ta vừa dứt câu, người thanh niên trước mặt cũng nhất thời tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó là hoảng sợ và không thể tin. Hắn không thể nghĩ đến việc Giang Siêu lại quả quyết như vậy, không đồng ý kết mình còn chưa tính, lại còn trực tiếp giết chết người đi hợp tác.
Lúc này, thanh niên thấy được ánh mắt nguy hiếm của Gia Luật Vân Yến mà vô cùnq sợ hãi.