Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 504 Lý Thành Khuê xuất binh
Chương 504: Lý Thành Khuê xuất binh
“Người đâu lôi tên giặc trước mặt ra ngoài chém đi… Nếu tiên sinh đã không hợp tác với người Kim thì Khiết Đan ta sao lại hợp tác với người Kim không biết xấu hố bội tín.
Gia Luật Vân Yến không cho thanh niên cơ hội lên tiếng, lạnh lùng nói.
Nàng ta dứt lời, một đám quân sĩ Khiến Đan lập tức xông vào, lập tức lôi thanh niên đó ra ngoài.
“Đừng… đừng giết ta, ta chỉ là chuyến lời, thật ra ta là người Hoa Hạ, phụ thân của ta là hữu tướng Đại Triệu, Tần chân… Đừng giết ta…ta…”
Thanh niên đó chẳng còn chút kiêu ngạo, đắc ý nào nữa, trong mắt chỉ còn lại sự hoảng sợ và kinh hãi, cùng với tuyệt vọng. Hắn ta không thể ngờ được rõ ràng chuyện có thế hoàn thành rất đơn giản bây giờ lại vì phản ứng của Giang Siêu mà khiến cho hắn ta ngay cả mạng cũng sắp mất. Trong lúc bất lực, hắn ta chỉ đành thừa nhận bản thân là người Hoa Hạ.
Hắn ta hy vọng nể mặt bản thân là người Hoa Hạ, Gia Luật Vân Yến sẽ tha cho hắn ta.
Dù sao, bây giờ Gia Luật Vân Yến dường như vô cùng thán thiết với người Hoa Hạ, từng hành động cử chỉ đều noi theo chủ mới của Hoa Hạ, Giang Siêu.
Nghe thấy lời của thanh niên, trong mắt Gia Luật Vân Yến lộ ra chút do dự, quân sĩ Khiết Đan thi hành cũng quay đầu nhìn nàng ta.
Bởi vì có quân Con cháu giúp đỡ nên quân sĩ trong quân Khiết Đan vô cùng thân thiết với quân Con Cháu, đặc biệt là đối với phương pháp luyện binh của quân Con cháu, khiến cho quân Khiết Đan vô cùng bội phục.
Thuận theo đối với người Hoa Hạ cũng hoà nhã không ít, lại thêm sự xem trọng người Hoa Hạ chủ của Khiết Đan bây giờ là Gia Luật Vân Yến, vì vậy có thể nói cả quân Khiết Đan đều sắp bị Hoa Hạ hoá rồi.
Chẳng qua ngay lúc Gia Luật Vân Yến do dự, lại thấy Hoàng Luân lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã thành Kim cấu thì sao còn mặt mũi tự xưng bản thân là người Hoa Hạ? Hoa Hạ ta nếu có giặc như ngươi hơn nữa cha ngươi hèn mọn, vô sỉ là tội nhân của Hoa Hạ, nếu như không phải ông ta thì Đại Triệu sao lại rơi vào cảnh bị diệt vong.”
“Ngoài ra người đến đàm phán liên minh ở chỗ tiên sinh cũng tự xưng bản thân là người Hoa Hạ…”
Câu nói cuối cùng của ông ta mới thật sự là bùa đòi mạng, Gia Luật Vân Yến nghe Giang Siêu giết cũng là người Hoa Hạ còn là giặc, nàng ta không có bất cứ do dự trực tiếp xua tay với quân sĩ dưới trướng.
Binh sĩ Khiết Đan đang kéo thanh niên Tân Chân nghe nói người này là giặc, trong lòng đột nhiên dâng lên sự giận dữ.
Loại người này, ngay cả tổ tông của bản thân cũng có thế từ bỏ, để lại có tác dụng gì, bọn họ mặc kệ Tần Chân giảo biện như thế nào, trực tiếp kéo hắn ta ra ngoài chém.
Đầu người rơi xuống, Tân Chân chết không nhắm mắt, hắn ta không dám tin bản thân sẽ là kết cục như vậy.
Mà vị sứ giả phái đi đến chỗ của Lý Thành Khuê, sau khi thấy Lý Thành Khuê không chỉ không bàn hợp tác thành còn bị Lý Thành Khuê sỉ nhục một phen rồi giết chết.
Cũng trả đầu người về lại cho kim hoàng như vậy, Lý Thành Khuê thuận tiện cũng nhắn lời đến man tử thảo nguyên ở trong mắt người Kim vô cùng lợi hại.
Nhưng trong mắt ông ta cũng chẳng qua là một cục đá lót đường mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Lý Thành Khuê lúc này bởi vì thắng liên tiếp, lòng tin từ lâu đã bành trướng đến cực điếm rồi, đừng nói là mạn tử thảo nguyên cho dù Giang Siêu của Hoa Hạ thì ông ta cũng không đế vào mắt.
Sau khi chém giết sứ giả người Kim, việc đầu
tiên mà Lý Thành Khuê phải làm chính là phát binh với thành Bình Bắc thuộc quản lý của châu phủ Tân Bắc tiếp giáp với Hoa Hạ,
Ông ta phái ra hai trăm nghìn đại binh, chia thành ba đường tiến quân về thành Bình Bắc, trung quân tám mươi nghìn trực tiếp tấn công thành Bình Bắc, hai quân trái phải thì sáu mươi nghìn chuẩn bị càn quét những điểm căn cứ quân sự xung quanh thành Bình Bắc.
Chỉ cần diệt trừ căn cứ quân sự ở xung quanh thì thành Bình Bắc sẽ trở thành cô độc, lúc đó cho dù không tấn công, bao vây nhiều tháng cũng có thể đủ khiến cho thủ quân trong thành không đấu tự hàng.
Cuộc chiến này đích thân Lý Thành Khuê đích thân giám chiến, ông ta giao việc giám quốc cho con trai của bản thân, thái tử bây giờ Lý Hiếu Nhân. Trong Cao triều còn có ba trăm nghìn tinh binh, cộng thêm quân đóng lẻ tẻ ở khắp nơi.
Tổng binh lực đạt đến bảy trăm nghìn, lại thêm hai trăm nghìn người bản thân dẩn dắt, tất cả binh lực Cao Triều có là hơn chín trăm nghìn quân.
Mà theo như tin tức ông ta nhận được, binh lực bây giờ của Hoa Hạ cộng lại cũng mới hơn bảy trăm nghìn, trong đó thậm chí còn tính binh lực đóng quân thủ ở các nơi.
Gạt bỏ quân đóng ở các nơi của Hoa Hạ thì quân có thế dùng của cả Hoa Hạ e là không vượt quá bốn trăm nghìn, có thể còn ít hơn.
Binh lực như vậy, Lý Thành Khuê thật sự không biết Giang Siêu của Hoa Hạ có thể kiên trì được bao lâu dưới sự công kích của ông ta, chỉ riêng trên binh lực thì ông ta đã chèn ép Giang Siêu.
Ông ta nhận được tình báo, quân Con Cháu thủ ở thành Bình Bắc không quá mười nghìn người lại thêm phái lưu lại sau một trăm nghìn người.
Tổng binh lực cộng lại cũng chỉ là một trăm mười nghìn người, chỉ chút binh lực như vật sao có thể giữ được thành Bình Bắc, càng không cần nói ông ta muốn điều động binh lực, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động từ hậu phương đến.
Nhưng về phương diện của quân Hoa Hạ bởi vì nguyên nhân khu vực vô cùng lớn, muốn điều động mấy chục nghìn binh lực đều vô cùng khó khăn.
Đáy cũng chính là vì sao Lý Thành Khuê lại bành trướng như vậy nguyên nhân ngay cả Hoa Hạ cũng dám đụng vào, muốn thử một chút ông ta có hơn chín trăm nghìn quân nhưng Hoa Hạ cộng lại cũng chỉ có không tới bảy trăm nghìn quân.
Sao có thể chống lại Cao Triều của ông ta? Chỉ riêng số binh lực đã hoàn toàn chèn ép Hoa Hạ rồi.
Sau khi hai trăm nghìn quân của ông ta xuất binh, Cao Triều thậm chí đã lần nữa phái têm một trăm nghìn đại quân, Lý Thành Khuê tuyên bố trong ba tháng phải đoạt được cả Hoa Hạ.
Đại quân ba đường cũng bắt đầu nhanh chóng tiến về phía thành Bình Bắc, tám mươi nghìn quân trung quân tốc độ hành quân không nhanh cũng không chậm, hai quân còn lại của hai bên thì tốc độ lại nhanh không ít.
Bọn họ phải đến thành Bình Bắc trước khi trung quân đến, tiêu diệt hết những căn cứ quân sự xung quanh thành Bình Bắc, như vậy bọn họ mới có thể khiến cho thành Bình Bắc trở thành thành cô độc không có viện trợ.
Lúc đó thành Bình Bắc không muốn ai đoạt cũng khó, thậm chí không cần thời gian một tháng, bọn họ cảm thấy chỉ cần đại quân vừa đến dưới thành thì thủ quân của thành Bình Bắc đã bị dọa đến lập tức ra thành đầu hàng rồi.
Lý Thành Khuê ngồi trong đại trướng ở trung quân, trên mặt đầu sự hào khí, ông ta chỉ thiếu ngước mặt lên trời thét dài thôi.
“Bệ hạ, lần này chinh phạt Cao Triều ta sẽ ở trong thời gian ngắn nhất thống nhất Hoa Hạ, bệ
hạ cũng trở thành hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử Cao Triều, lưu danh ngàn đời!”
Mấy vị trong thần ở trong xe nhìn Lý Thành Khuê vẻ mặt đầy hào khí cũng nhanh chóng nịnh bợ.
Lý Thành Khuê nghe nịnh bợ của quan thần, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên tự đắc.
“Đó là điều đương nhiên, từ khi trẫm đăng ngôi đến nay chăm lo việc nước, trong thời gian mấy năm đã thống nhất bán đảo, càng là đọt được một phần ba đất đai của người Kim, bây giờ đang là lúc trẫm mở ra kế hoạch lớn, Hoa Hạ chỉ là phần thứ nhất của trẫm, sau khi diệt được Hoa Hạ, trẫm sẽ nam xuất, đế tất cả đất nam việt còn có đất nam á toàn bộ vào trong bản đồ, trẫm sẽ trở thành hoàng đế vĩ đại nhất thế giới này! Ha ha…”
Sau một phen tự khoe khoang, Lý Thành Khuê trở nên càng hưng phấn và đắc ý.
Mà trong lúc ông ta đắc ý, chủ tướng hai đường còn lại của ông ta cũng là vẻ mặt xem thường, bọn họ hành quân gấp gáp đến các nơi tác chiến.
Đại quân hai đường với tốc độ nhanh nhất liên tiếp tấn công vô số trọng trấn quân sự bên ngoài thành Bình Bắc, chỉ cần đoạt được những trọng trấn này thì thành Bình Bắc cũng sẽ trở
thành vật trong tay của bọn họ.
Chủ tướng hai quân không phân trước sau đến các điểm căn cứ quân sự tiến đánh thảo phạt.