Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 509 Nữ Chân và Thảo Nguyên
Chương 509: Nữ Chân và Thảo Nguyên
Chẳng qua, vẫn là có người lựa chọn đầu hàng. Trong đó có triều thần tiến lên một bước nói: “Bệ hạ, không thể làm thế được đâu, chúng ta vẫn là đầu hàng đi. Chỉ cần thật lòng quy thuận thì vẫn có thể giữ mạng.”
“Tuy rằng, có thể Kim Quốc chúng ta sẽ diệt vong, nhưng ít nhất người vẫn còn sống sót.”
“Những người trên Thảo Nguyên kia, mặc dù phần lớn đều tàn bạo với các quốc gia bị xâm lược, nhưng với những người đầu hàng, bọn họ vẫn đối xử tử tế mà!”
“Đúng vậy, bệ hạ, đầu hàng đi…”
Có gần một phần ba triều thần hiển nhiên là chuẩn bị đầu hàng, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ kiêng kị và sợ hãi.
Lời những người này nói làm Kim Hoàng tức đến mức tái cả mặt, mẹ nó còn chưa đánh đâu, mà đám người này đã lựa chọn đầu hàng rồi. ông ta có cảm giác xúc động muốn giết hết tất cả những người này.
Bọn họ đầu hàng cũng có thể, nói không chừng còn có thể được trọng dụng, nhưng ông ta là Hoàng đế, sao có thế đầu hàng được chứ?
Ông ta làm không tốt rồi đầu hàng, cuối cùng nhất định sẽ bị đám man rợ Thảo Nguyên
tìm lý do giết chết, hơn nữa, bọn họ vất vả lắm mới thành lập được chính quyền, cứ như vậy bị người khác đoạt mất, ông ta làm sao có thế cam tâm được.
“Chuyện đầu hàng đừng nhắc tới nữa, mặt khác, dốc lực lượng toàn quốc trợ giúp tiền tuyến, lần này, bổn hoàng quyết định sẽ cùng tồn vong với Kim Quốc.”
Trước mắt đám thần tử này không đưa ra được đề nghị tốt, Kim Hoàng cũng chỉ có thế là tự mình đưa ra quyết định. Lời của ông ta làm sắc mặt mọi người trong triều đình đều tối lại.
Liều chết một phen? Bọn họ liều chết một phen như thế nào đây, kia chính là kỵ binh Thảo Nguyên quét ngang Á u đấy! Cũng không biết hiện tại ở biên cảnh, ba đại chiến thần của Kim quốc có ngăn nối bọn họ không nữa.
Ngay khi triều đình Kim quốc nghị luận là chiến hay hàng, lấy Hoàn Nhan Tông Vọng cầm đầu ba đại chiến thần của Kim Quốc, phân thành ba hướng, mỗi bên mang một trăm ngàn đại quân, chạm mặt với kỵ binh trên Thảo Nguyên.
Tuy rằng, trong đại quân ba trăm ngàn người của Kim Quốc bên này, có hai trăm ngàn là kỵ binh, hơn nữa sức chiến đấu cũng không tầm thường.
Chỉ là, đối mặt với kỵ binh trên Thảo Nguyên,
bọn họ căn bản là không đủ nhìn, cho dù đây là trận chiến mà hai phe đều có một trăm ngàn người đi nữa.
Kỵ binh Thảo Nguyên không chỉ có kỹ năng cưỡi ngựa mà còn có thuật bắn cung, trái ngược với kỵ binh của Kim Quốc. Mấy tướng kị binh quản vạn binh xông lên, lần nào người Nữ Chân cũng bị diệt toàn quân.
Ba đại chiến thần trực tiếp bị bức ép lui về phía sau, cửa khấu mà bọn họ giữ đã liên tục ném mấy tòa. Mắt thấy kỵ binh Thảo Nguyên sắp đánh tới cửa nhà bọn họ rồi.
Cuối cùng, ba đại chiến thần Kim Quốc hợp hai trăm ngàn đại quân dư lại một chỗ, chuẩn bị triển khai phản kích với một nhánh kỵ binh Thảo Nguyên trong đó.
Bọn họ chuẩn bị lấy ưu thế về binh lực, tiến hành tiêu diệt từng bộ phận kỵ binh Thảo Nguyên.
Mà kỵ binh Thảo Nguyên bên này cũng chia quân thành ba đường, mỗi đường còn lại một trăm ngàn người, ở trung quân là chủ soái Tha Liệt thống lĩnh. Họ đang tiến về phía trước.
Sau khi trải qua mấy trận đối đầu với kỵ binh của Nữ Chân, tuy rằng tiêu diệt được gần một trăm ngàn kỵ binh của quân Nữ Chân, có điều, bản thân bọn họ cũng tốn thất gần mười ngàn kỵ binh.
Chỉ là chiến tích như vậy cũng đủ để cho bọn họ tự hào rồi. Tỷ lệ tốn thất là 10 -1.
Nếu không phải sức chiến đấu của Nữ Chân cực cường, hơn nữa cũng là kỵ binh, chỉ sợ chiến tốn sẽ còn cao hơn.
“Đại soái! Phía trước là ba vị chiến thân Nữ Chân thống lĩnh đại quân hai trăm ngàn binh, bọn họ đang muốn dùng ưu thế binh lực, đế ngăn chặn một trăm ngàn đại quân này của chúng ta. Chúng ta có cần chờ hai cánh đại quân trái phải áp sát vào rồi mới triển khai công kích với bọn họ không?”
Khi kỵ binh Thảo Nguyên đang trên đường hành quân, một tướng lãnh của kỵ binh Thảo Nguyên đang cưỡi trên chiến mã nhìn về phía Tha Liệt ở bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ dò hỏi.
Thám báo phía trước truyền tin tức về, ba vị chiến thần của Nữ chân đã tập hợp binh lực còn lại đến một chỗ, hình thành thế ngăn chặn với bọn họ ở phía trước.
Chỉ có điều, ở trên mảnh đất này, người Nữ Chân không có lợi thế gì cho ngăn chặn cả, gần như tất cả đều là vùng đất bằng phẳng. Cho dù hai trăm ngàn đại quân hình thành quân trận ngăn cản ở phía trước cũng có thể tưởng tượng được, muốn ngăn kỵ binh Thảo Nguyên lại cũng là một chuyện rất khó khăn.
Tha Liệt bên cạnh dáng người cường tráng, khuôn mặt tục tằng, chòm râu trên mặt ước chừng một tấc. Gã nhìn vùng đất bằng phẳng trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói:
“Một trăm ngàn binh lực của ta, tất cả đều là kỵ binh, mà hai trăm ngàn đại quân của người Nữ Chân, nhiều nhất cũng không đến một trăm ngàn kỵ binh. Dư lại một trăm ngàn bộ tốt, ngươi cảm thấy tại nơi bình nguyên thế này, dưới gót sắt của chúng ta, chúng có thế ngăn cản chúng ta được bao lâu?”
Vài tên tướng lãnh bên cạnh nghe vậy cũng hơi gật đầu, trong mắt tràn ngập ánh sáng khát máu.
“vẫn là Đại soái sáng suốt, lần này nhất định có thể đoạt được Nữ Chân, kế tiếp chính là tộc Khiết Đan đã phục quốc dạo gần đây, cùng với vùng biên giới Đỏng Bắc của Cao Triều. Đến lúc đó, chúng ta nên bắt đầu từ bên nào trước đây? Vần là chia quân ra…”
Lúc này, một tướng lãnh trong đám lên tiếng dò hỏi.
Tuy vẫn còn chưa tiêu diệt Nữ Chân nhưng gã ta đã nghĩ đến ý đồ chiến lược sau đó rồi. Bọn họ cũng coi như là quân viễn chinh, lúc trước, mỗi một lần viễn chinh đều là liên tục đánh hạ mấy quốc gia, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần là nơi thiết kỵ của bọn họ đi qua đều bị bọn họ chiếm lĩnh đất đai hết.
Bất kể là Nữ Chân hay là bán đảo, hoặc là tộc Khiết Đan của Gia Luật Vân Yến. Cuối cùng, chính là Hoa Hạ… Nơi giàu có nhất mà bọn họ hướng tới.
“Chia quân thì không cần, chúng ta không có thời gian lãng phí để đánh lâu dài đâu, muốn tiêu diệt thì toàn lực diệt là được. Sau khi diệt Nữ Chân, vậy bắt đầu từ tộc Khiết Đan mới phục quốc đi.”
“Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt bọn họ, lại chuẩn bị đi tiêu diệt Lý Thành Khuê trên bán đảo. Chờ tiêu trừ hai thế lực này, chúng ta có thể an tâm tiêu diệt Hoa Hạ quốc.”
Tha Liệt nhàn nhạt lên tiếng, gã ta há mồm câm miệng đều là diệt quốc, cứ như mấy quốc gia trong miệng gã này, ở trước mặt gã chỉ là kiến hôi, gã muốn diệt là có thế diệt được vậy.
Thật ra gã hiểu được đạo lý tằm ăn lên, nếu gã không để ý tới hai thế lực Khiết Đan và bán đảo này, mà đi thẳng đến Hoa Hạ.
Lỡ như hai thế lực này đâm sau lưng gã một đao, vậy thì chuyện sẽ phiền toái rồi. Gã nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, tiêu diệt hai hai thế lực đi, sau đó sẽ có thể an gối vô ưu tới diệt Hoa Hạ.
“vẫn là Đại soái nghĩ chu đáo, vậy chúng ta còn chờ gì nữa…” Trong đó một gã tướng lĩnh lộ ra sự hưng phấn trong mắt, gã đột nhiên đưa tay hô lớn lên với nhóm kỵ binh xung quanh:
“Các huynh đệ, đi diệt người Nữ Chân, bọn chúng đang chắn đường chúng ta, chờ diệt được bọn chúng rồi, nữ nhân, tài phú và lương thực, cái gì cũng sẽ có! Xông lên…”
Theo lời kêu gọi của tên tướng lãnh này, những kỵ binh xung quanh lập tức hó to đáp lại, có người gào lên. Khí thế như Khí thế như cầu vồng, tốc độ của bọn họ tăng nhanh.
Chúng kỵ binh lấy khí thế không gì ngăn nổi phóng về trận địa ngăn trở mà ba đại quân thần Nữ Chân thiết lập.
Rất nhanh, hai bên đã thấy được kẻ địch ở đối diện, quân Nữ chân bên này, lấy Hoàn Nhan Tông Vọng cầm đầu ba người, nhìn kỵ binh Thảo Nguyên vọt tới, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Nhưng bọn họ vẫn hạ mệnh đón đánh, kỵ binh của Nữ Chân muốn dụ kẻ địch xâm nhập chiến lược, dẫn kỵ binh Thảo Nguyên vào bẫy rập bọn họ đã thiết kế sẵn.