Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 510 Nữ Chân diệt vọng
Chương 510: Nữ Chân diệt vọng
Thông qua ý định chia cắt bộ binh để chia cắt kỵ binh thảo nguyên thành nhiều mảnh, sau đó mới dùng bộ binh đế xông vào trận phản công.
Bọn hắn thậm chí còn dùng cả những vũ khí chiến tranh hạng nặng như máy bắn đá, bàn nỏ, thừng gạt ngựa… Ba người Hoàn Nhan Tông Vọng không hố là chiến thần của người Nữ Chân.
Kế sách của bọn hắn rất thành công, hai vạn quân kỵ binh thảo nguyên tiên phong đều bị rơi vào bẫy, chỉ trong một khắc dường như đã tổn thất gần một nghìn.
Thế nhưng, nơi này là bình nguyên, mưu đ’ô và chiến lược của bọn hắn quả thật rất tuyệt.
Nếu như trong tình thế địa hình thuận lợi, có lẽ kỵ binh thảo nguyên thật sự có thế bị bọn hắn đánh bại. Đáng tiếc, bọn hắn đã quên chỗ mạnh về tính di động của kỵ binh thảo nguyên.
Ngay trong khoảnh khắc hai vạn kỵ binh thảo nguyên bị rơi vào bẫy, chủ soái Tha Liệt vội vàng thay đổi sách lược, hắn ta phái hai vạn kỵ binh phát động tấn công từ hai bên của người Nữ Chân.
Với sự gia nhập từ quân đội hai bên, cuối cùng, kỵ binh Nữ Chân cũng đã cảm nhận được sự đáng sợ của kỵ binh thảo nguyên, lại thêm mấy đợt tấn còng mới, quân Nữ Chán liền tan vỡ.
Cho dù ba người Hoàn Nhan Tông Vọng đã cật lực muốn ổn định thế cục, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng. Cuối cùng, ba người bọn hắn đều bị chém đầu trong trận chiến. Kỵ binh thảo nguyên phải trả giá bằng việc tổn thất 3 vạn quân.
Bọn hắn đã đánh bại hai mươi vạn quân thảo nguyên, giết chết mười lăm vạn quân địch, kỵ binh thảo nguyên không hề để lại người sống, chỉ cần là quân đội Nữ chân bước lên chiến trường đều bị bọn hắn vô tình tiêu diệt.
Năm vạn người Nữ Chân còn lại liền bỏ chạy tán loạn. Bọn hắn vốn định tiếp tục kiên trì, đáng tiếc, sự đáng sợ của kỵ binh thảo nguyên khiến bọn hắn vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi.
Từ đây, toàn bộ quân đội Nữ chân thiện chiến dường như đều bị quân đội thảo nguyên giết sạch, chỉ còn lại hơn mười mấy vạn quân Nữ Chân đang bảo vệ kinh đô và những binh lính Nữ Chân lẻ tẻ ở khắp nơi trên lãnh thố đất nước.
Từ khi bắt đầu, kỵ binh thảo nguyên luôn tiến hành tấn công quân Nữ Chân, đến khi ba mươi vạn kỵ binh đã đuổi tới đô thành, trong thành vẫn còn hơn mười vạn quân lính canh giữ.
Nhưng Kim Hoàng cũng đã tuyệt vọng, tuy nhiên, Kim Hoàng cũng coi như có cốt khí, ông ta dẫn theo hơn mười vạn quân giữ thành muốn quyết đấu một trận sống mái với kỵ binh thảo
nguyên.
Nhờ có đô thành Nữ chân thành cao tường dày, ông ta đã ngăn chặn được kỵ binh thảo nguyên gần mười lăm ngày.
Mặc dù kỵ binh thảo nguyên có ý chí chiến đấu anh dũng, mạnh mẽ, nhưng lúc công thành bọn hắn vẫn phải chịu khố, cũng đã phải sử dụng rất nhiều vũ khí đế công thành.
Nhưng nếu muốn tấn công quân Nữ Chân liều chết giữ thành, bọn hắn phải chịu khổ, kỵ binh thảo nguyên công thành đã tốn thất g’ân ba vạn người. Trận chiến này đã tăng cao danh tiếng của kỵ binh thảo nguyên.
Đô thành của Kim Hoàng vốn chỉ muốn kiên trì thêm một thời gian nữa, có lẽ có thể khiến cho kỵ binh thảo nguyên thấy khó mà lui. Dù sao, kỵ binh thảo nguyên cũng đã tốn thất không ít.
Nguồn cung cấp hậu cần cho bọn hắn vốn đã căng thẳng, nếu tiếp tục hao tốn, rất có thể bởi vì chuyện bổ sung lương thảo mà bị kéo chân sau, khiến cho cuộc chiến thất bại.
Thế nhưng ngay lúc này, nhóm người đã đầu hàng của Kim Quốc lại âm thầm phái người ra khỏi thành, liên lạc với chủ soái Tha Liệt của kỵ binh thảo nguyên. Tối hôm đó, đã có người lén mở cửa thành.
Kỵ binh thảo nguyên lập tức tấn công đô
thành Kim Quốc, Kim Hoàng bị kỵ binh thảo nguyên tấn công vào thành giết chết ngay trên giường.
Cuộc thảm sát tàn ác vô nhân đạo này đã khiến cho người Nữ Chân ở cách thành khác vô cùng sợ hãi. Vì thế chỉ cần kỵ binh thảo nguyên tới tấn công một tòa thành nào, toà thành đó đều xoay chiều gió đầu hàng.
Đồng thời lúc này, khi kỵ binh thảo nguyên tấn công đô thành của Nữ Chân, Giang Siêu cũng đã biết tin.
Sau khi biết được chuyện này, Giang Siêu vội vàng triệu tập hội nghị quân sự, mặc dù Giang Siêu khịt mũi coi thường câu môi hở răng lạnh trong lời của sứ giả Nữ Chân, nhưng hắn cũng biết điều này là sự thật.
Sau khi người Nữ Chân bị tiêu diệt, tiếp theo chính là Hoa Hạ, lúc Giang Siêu thành danh, những kỵ binh thảo nguyên kia đã tung hoành khắp cả thế giới.
Dã tâm của bọn hắn chắc chắn sẽ không dừng lại ở người Nữ Chân.
Hơn nữa, sau khi người Nữ Chân diệt vong, đất nước kỵ binh thảo nguyên muốn tiêu diệt nhất có lẽ chính là tộc Khiết Đan mới được phục quốc sau này. Đây là chính quyền do Giang Siêu nâng đỡ đứng lên.
Giang Siêu không muốn đối phương bị kỵ binh thảo nguyên tiêu diệt nhanh như vậy. Dù sao, Giang Siêu đã chuấn bị lợi dụng Gia Luật Vân Yến, sáp nhập tộc Khiết Đan vào Hoa Hạ.
Lúc biết tin kỵ binh thảo nguyên bắt đầu công thành, hắn đã phái mười vạn quân Con Cháu lên đường hành quân tới tộc Khiết Đan.
Mà tất cả súng ống được trang bị cho quân Con Cháu trong lần hành quân này đều được đổi thành trang bị tối tân nhất. Trừ có súng máy Maxim ra còn có hàng loạt súng AK.
Đây được xem như một đội quân hiện đại hoá, lần đầu tiên tiến hành giao chiến với kỵ binh cố đại, còn là kỵ binh thảo nguyên từng được nghe danh ở kiếp trước. Đó là một sự tồn tại đã từng càn quét cả thế giới.
Lúc quân Con cháu gấp rút chi viện cho Gia Luật Vân Yến, đô thành Cao Triều ở bên cạnh cũng đang nghênh đón quân Con Cháu, 11 vạn quân Con cháu đối mặt với tòa thành kiên cố ở trước mặt, ánh mắt vô cùng dửng dưng.
Mà ở trên tường thành của đô thành Cao Triều, tân hoàng của Cao Triều là Lý Hiếu Thành đang ở đầu thành nhìn 10 vạn quân Con Cháu ở phía trước, mặc dù trong mặt tràn ngập sợ hãi nhưng gương mặt lại hiện lên vẻ hào hứng.
Căn cứ theo tình báo do thuộc hạ truyền tới,
chẳng qua quân Con cháu cũng chỉ có 11 vạn người. Nhưng hiện tại, quân bảo vệ trong thành của bọn hắn có gần 40 vạn.
Toàn bộ thành Nhưỡng Bình có bốn mươi vạn đại quân canh giữ, có thể nói là vững như thành đổng. Nếu như lúc này, bốn mươi vạn đại quân của bọn hắn ra khỏi thành cùng lúc, chỉ e chỉ cần dùng số lượng thôi cũng có thể đè chết mười một vạn quân Con Cháu ở ngoài thành.
Cho dù vũ khí của quân Con cháu rất tiên tiến, nhưng Lý Hiếu Thành lại chưa từng nhìn thấy, hắn ta còn cho rằng có thế là binh tướng thủ hạ sợ chết, lòng quân không yên mới dẫn đến sự thất bại cuối cùng.
Chỉ là lúc hắn ta chuẩn bị điều động binh lính toàn thành bao vây mười một vạn quân Con Cháu ở ngoài thành, liền thấy một người được đấy ra trước trận hình của quân Con Cháu.
Đó chính là Lý Thành Khuê, ông ta bị quân Con Cháu áp giải ra trước trận. Lúc Lý Hiếu Thành nhìn thấy phụ thân của mình vẫn còn sống, trong mắt hắn ta tràn ngập sự ngạc nhiên và hốt hoảng, còn có cả vui mừng.
“Cao Triều ở đây, nếu như các ngươi muốn Cao Hoàng sống, hãy lập tức mở cửa thành đầu hàng, nếu không… Cao Hoàng sẽ bị chém đầu… để làm gương…”
Nam Minh Đồ thét lên với Lý Hiếu Thành trên tường thành.
Trên tường thành, đám đại thần và tướng lĩnh của Cao Triều đều nhìn thấy cảnh này, trong mặt tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Tân hoàng ở trước mặt và cựu hoàng ở bên dưới, có cứu người hay không đều phải xem tân hoàng lựa chọn ra sao. Nếu như tân hoàng không muốn cứu người, cho dù bọn hắn có muốn cứu cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa, nếu cựu hoàng trở về, tân hoàng sẽ phải thoái vị. Đối mặt với sự mê hoặc của hoàng quyền, ai mà chịu từ bỏ chứ.
Lúc đám triều thần Cao Triều nhìn sang Lý Hiếu Thành, liền thấy Lý Hiếu Thành kéo cung bắn tên.
Thanh trường cung lập tức đâm xuyên qua tim của Lý Thành Khuê, lúc cơn đau dữ dội và cái chết sắp đến, Lý Thành Khuê còn không dám tin đây là sự thật.
Con trai của ông ta vậy mà lại ra tay với ông ta.
“Phụ hoàng, chúng con không thể vì người mà đánh cuộc vận mệnh của cả đất nước Cao Triều, yên tâm, con sẽ giúp người bảo vệ Cao Triều!”