Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 513 Chiến đấu với kỵ binh thảo nguyên
- Home
- Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê
- Chương 513 Chiến đấu với kỵ binh thảo nguyên
Chương 513: Chiến đấu với kỵ binh thảo nguyên
ở sở chỉ huy trên đồi núi, Nam Minh chinh nghiêm túc sử dụng ống nhòm nhìn đồng bằng phía trước với ánh mắt lạnh lẽo.
ở cuối đồng bằng, chỉ thấy rất nhiều bóng người đang phóng nhanh về bên này, bụi đất cuốn lên như lốc xoáy, đó chính là kỵ binh thảo nguyên.
Theo tin tức được truyền về, lần này kỵ binh thảo nguyên chia làm ba đường tấn công, ở trước mặt là mười vạn đại quân bình thường, hai đường còn lại cũng khoảng mười vạn người như vậy.
Khoảng cách giữa ba đường cũng không xa nhau, chưa đến năm mươi dặm, lúc nào cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thế trận như vậy làm Nam Minh Chinh thấy hơi lo lắng. Đại quân trên tay hắn ta chỉ có mười vạn người, dù tuyến phòng ngự kéo dài cả trăm dặm nhưng tuyến phòng ngự như vậy lại có vẻ rất mỏng manh.
Những tướng lĩnh khác không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn không đế kỵ binh thảo nguyên vào mắt. Tâm lý ấy rất dễ dần đến kết quả thất bại. Nếu như tuyến phòng ngự lại kéo dài nữa, khả năng thất bại thảm hại sẽ càng lớn hơn.
Dù khoảng cách giữa hai bên cánh của kỵ binh thảo nguyên chỉ có năm mươi dặm, tuyến phòng vệ của hắn ta cũng có thể co vào năm
mươi dặm, nhưng vì địa hình đồng bằng quá bằng phẳng nên chỉ cần không cấn thận là có thể dẫn đến quân địch trộm chạy ra phía sau.
Bởi vậy, Nam Minh chinh dù đã có tuyến phòng ngực về năm mươi dặm nhưng hắn ta lại chia ra gần vạn người để tăng thêm mười dặm tuyến phòng ngự ở hai bên, khoảng cách khoảng mười dặm, tổng lại là bảy mươi dặm.
Chỉ cần nhận thấy kỵ binh thảo nguyên có ý định chạy nhanh đi đường vòng, hắn ta cũng sẽ không gặp tình trạng phản ứng hấp tấp vội vã.
Tuy nhiên, Nam Minh chinh vẫn thấy rất lo lắng. Nguyên nhân quan trọng nhất là vì tâm thế của các tướng lĩnh và các chiến sĩ quân Con Cháu rất khinh địch. Hắn ta chỉ hy vọng lần này đừng có vấn đề gì xảy ra, nếu không, hắn ta đã có lỗi với sự dặn dò của Giang tiên sinh rồi.
Nhìn thấy kỵ binh thảo nguyên càng ngày càng gần, ánh sáng trong mắt hắn ta cũng di chuyển. Hắn ta nhanh chóng ra lệnh cho quân Con Cháu vừa tố chức. Thời gian trôi qua tường giờ, quân Con Cháu đã chuấn bị kỹ càng. Dù mọi người có tâm lý khinh địch nhưng chiến sĩ quân Con Cháu vẫn có sự cảnh giác cao.
Đây chính là vì bọn họ đã được giáo dục về tư tưởng đúng đắn. Khinh địch là một chuyện, nhưng chiến đấu phải ra chiến đấu. Lúc cần cư xử nghiêm túc thì phải cư xử nghiêm túc.
Kỵ binh thảo nguyên ở phía trước đang phi vào với tổc độ cực nhanh, đúng là xứng đáng với cái danh đến đi như gió của bọn họ. Đoạn đường hơn mười dặm, bọn họ chỉ cần nửa phút đã chạy đến rồi.
Chiến sĩ quân Con cháu nhìn thấy kỵ binh thảo nguyên đang chạy đến thì chăm chú quan sát, bọn họ đang đợi cơ hội tốt nhất đế tấn công.
Trừ một bộ phận kỵ binh thảo nguyên đi ra ngoài từ đường hang ở giữa, phần lớn kỵ binh thảo nguyên chọn chạy lên khu vực đồi núi. Dù sao, địa hình đồi núi của khu này cũng không cao, nhiều nhất là tốc độ tấn công của kỵ binh hơi bị ảnh hưởng nhẹ, cũng không ảnh hưởng đến tấn công.
Ngay khi kỵ binh thảo nguyên vừa chạy lên khu vực đồi núi, cách chiến sĩ quân Con Cháu chỉ còn khoảng trăm thước, chiến sĩ quân Con Cháu cũng phát động tấn công.
Công kích bất ngờ làm bọn kỵ binh nhất thời trợn tròn mắt, cũng bị đánh cho choáng váng. Bọn họ không nghĩ đến việc ở trên khu vực đồi núi này lại có mai phục. Hơn nữa, mai phục tấn công này không chỉ xảy ra bất ngờ mà còn có sức mạnh làm bọn họ thấy kinh sợ.
Bọn họ đã quen với việc tấn công, dù có gặp kiểu quân đội nào, dưới sự tấn công của kỵ binh bọn họ cũng có thế nhanh chóng dễ dàng vượt
qua.
Những quân đội kia rất khó có thế gây tổn thương đến bọn họ, trừ khi có trận chiến giữa kỵ binh. Nhưng kỵ binh sẽ không thể mai phục ở trên đồi núi từ trước như vậy. Đây là lý do tại sao khi gặp khu vực đồi núi ky binh thảo nguyên thậm chí còn không phái người đi trinh sát. Nói rõ ra thì trinh sát là việc không cần thiết.
Dù trên đồi núi có quân địch mai phục thì bọn họ cũng có thế dễ dàng phân tách quân mai phục ra rồi giết sạch. Nhưng tình hình hiện tại lại là kỵ binh chạy lên đồi núi liên miên ngã xuống, chiến mã, người, gần như không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Tha Liệt và một đám tướng lĩnh ở cuối trận của kỵ binh thảo nguyên thấy chuyện này thì rất kinh ngạc và không thế tin nối. Bọn họ thậm chí không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
Dù tình hình chiến đấu trên đồi núi bất ngờ nố ra, kỵ binh thảo nguyên cũng không vì vậy mà thấy sợ hãi, bọn họ vẫn liều mạng chạy đến, hung hăng không sợ chết. Bọn họ muốn xem xem cuối cùng là cái gì đã gây tổn thương lớn cho bọn họ đến vậy.
Đáng tiếc, dù bọn họ có tấn công như thế nào thì đều bị đánh ngã, Cùng lúc ấy, tiếng gào thét cũng vang lên từng đợt từng đợt ở bên đồi núi khác. Sau đó có từng đợt tiếng nố mạnh vang
lên trong trận kỵ binh.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, kỵ binh thảo nguyên vốn đang định gọn gàng trở lại ngay lập tức cực kỳ hỗn loạn, bị thương vong mảng lớn. Tha Liệt ở sau trận cũng bị ảnh hưởng nặng nề, chiến mã dưới sự kinh hoàng xuýt nữa thì nối điên lên.
Bọn họ cố hết sức đế giữ vững chiến mã bên dưới, hoảng sợ nhìn về đồi núi ở phía xa mà suy nghĩ: “Không lẽ đây là trời phạt sao, là thần binh ở trên trời rơi xuống đế trừng phạt bọn họ sao?”
Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ bay thoáng qua tâm trí bọn họ rồi nhanh chóng bị đè xuống.
Trong lúc mê mang, Tha Liệt dùng ống nhòm trên tay nhìn về phía khu vực đồi núi phía trên. Ống nhòm này là do gã cướp được từ trong tay Hãn Quổc ở phương Tây. Có được thứ này, gã có thể nhìn thấy rất xa.
Từ xa, gã thấy được chiến sĩ quân Con Cháu ở trên đồi núi, mọi người đang dùng súng trong tay tiến hành bắn phá kỵ binh. Một đám kỵ binh cũng nhìn thấy quân Con Cháu đang bắn phá đó. Trước đó bọn họ cứ nghĩ là thần binh, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã phản ứng lại.
Vấn đề ở đây là những vũ khí nằm trên tay bọn họ. Nếu bọn họ muốn thắng thì chỉ có thể chạy đến gần và cướp được vũ khí kia để chém
giết quân địch. Dù thương vong rất lớn nhưng vì thắng lợi, dưới sự chỉ huy của Tha Liệt, kỵ binh thảo nguyên lại phát động tấn công lần nữa.
Những kỵ binh đi vào trong đường hang vốn muốn chặn đường lui của quân Con Cháu, nhưng sau khi vào hang, bọn họ mới nhận ra bọn họ không thế chạy qua được. Bên trong đường hang đầy loại bẫy rập làm kỵ binh thảo nguyên tốn thất nặng nề, lại thêm việc quân Con Cháu ở trên đồi núi đang tấn công bọn họ, kỵ binh thảo nguyên ở trong hang chính là thê thảm nhất,
Thời gian chiến đấu mới trôi qua không đến nửa tiếng, kỵ binh thảo nguyên đã không sợ chết tấn công mấy lần, sổ người chết và bị thương đã lên đến gần vạn. Lại thêm các loại thuốc lửa cũng gây ra sự thương vong cho gần vạn người. Mới bắt đầu rận chiến, bọn họ đã tổn thất gần hai vạn người rồi.
Kỵ binh thảo nguyên bọn họ chưa từng gặp trận chiến như vậy. Khi bọn họ tốn thương nhiều nhất cũng chỉ mất vạn người mà thôi. Mà đó còn là do chiến đấu thời gian dài mới có thế có sự thương tổn như vậy. Nhưng bây giờ, trận chiến vừa mới bắt đầu, thương vong của bọn họ đã gấp đôi lúc ây.
Tha Liệt không thể chấp nhận, cũng không thế tin được kết quả ấy. Gã vô cùng phẫn nộ. Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay bọn họ đều phải
đánh, ngược lại gã muốn xem bên trong đồi núi này thât ra là có cái qì.