Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 514 Sức mạnh của kỵ binh
Chương 514: Sức mạnh của kỵ binh
Dưới mệnh lệnh tấn công của gã, kỵ binh thảo nguyên lại lần nữa không cần mạng phát động tấn công, bụi mù nổi lên bốn phía, mấy vạn kỵ binh thảo nguyên cứ như thú hoang mà liều mạng tấn công đồi núi.
Bóng dáng của kỵ binh thảo nguyên tấn công đen nghịt một mảnh, dù kỵ binh ở phía trước có ngã xuống thì bọn họ cũng không dừng tấn công. Dù có phải nhảy qua thi thế của bạn bè, bọn họ cũng muốn chạy lên được đồi núi.
Dưới sự tấn công như vậy, số lượng thi thể của kỵ binh thảo nguyên ở trên đồi núi gần như sắp chặn đường của kỵ binh tấn công ở phía sau rồi.
Mà kiểu tấn công như thế này cuối cùng cũng làm quân Con Cháu ởtrên đồi núi cảm nhận được sự kinh khủng của kỵ binh thảo nguyên. Bọn họ không chỉ hung hãn không sợ chết mà sự dũng cảm ngấm trong máu của bọn họ cũng làm người ta phải bội phục.
Bình thường, dù là quân đội nào gặp phải sự thương vong đến mức này cũng đã sớm mất đi ý chí chiến đấu, làm gì còn sự can đảm để tiếp tục tấn công đi chết như vậy.
Với sự nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng có mấy trăm tên kỵ binh thảo nguyên chạy
được đến trên đồi núi. Nhìn thấy đường hầm trong đồi núi mà bọn họ kinh ngạc và không thể tin.
Đường hầm ấy làm chiến mã của bọn họ không thể đi qua được. Hầu hết kỵ binh sau khi chiến mã ngã xuống thì bọn họ cũng nhảy xuống theo.
Thấy cảnh này, quân Con cháu trên đồi núi rất kinh ngạc. Từ khi bọn họ dùng trận địa đế giết địch đến nay, đây là lần đầu tiên có quân địch vượt qua được trận địa.
Kỵ binh thảo nguyên là quân địch đầu tiên xông vào được chiến hào của quân Con Cháu. Sau kinh ngạc, quân Con cháu cũng kịp phản ứng mà vội vàng thực hiện phản kích kẻ thù. Bọn họ giơ đao chiến chạy đến chỗ quân địch.
Kỵ binh thảo nguyên cũng không yếu, bọn họ cũng lao vào tấn công quân Con Cháu. Loan đao trên tay bọn họ hung hăng chém về phía quân Con Cháu. Ngay khi hai bên bắt đầu chiến đấu, quân Con Cháu đã có vài người chiến sĩ hi sinh, quân địch cũng ngay lập tức bị chiến sĩ quân Con Cháu giết vài người.
Trong lúc nhất thời, trong chiến hào loạn hết cả lên. Nhưng khi thấy tình huống này xuất hiện, đội chiến sĩ dự bị nhanh chóng chạy đến, hai bên tiến hành đánh nhau trong chiến hào.
Các chiến sĩ còn lại thì tập trung thực hiện giết ngược kỵ binh. Nếu không phải vì thi thể kỵ binh quá nhiều, kỵ binh khi tấn công bị thi thế của bạn bè ngăn cản, có lẽ kỵ binh thảo nguyên xông lên đây lại càng nhiều hơn.
Nhưng vì chiến hào bị kỵ binh tập kích gây rối nên sức pháo để chặn đánh cũng giảm bớt. Kỵ binh kia thấy được cơ hội lại có không ít người xông đến, trận địa đã sắp không giữ được rồi.
Lúc này, súng máy Maxim vẫn bị bỏ xó cuối cùng cũng được mang ra ngoài. Trước đó, quân Con Cháu cảm thấy súng máy Maxim quá phí đạn, lại thêm việc bọn họ không để kỵ binh thảo nguyên vào trong mắt nên cũng không tận dụng súng máy Maxim. Phần lớn thời gian, nó cũng chỉ được đặt ở đây đế trang trí mà thôi.
Nhưng loại tình huống hôm nay làm bọn họ không thể không dùng đến súng máy Maxim rồi. Cũng may, có súng máy Maxim. Trên trận địa, cứ cách khoảng trăm mét thì sẽ đặt một cái súng máy Maxim.
Khi súng máy Maxim chạy hết công suất, những kỵ binh tấn công ấy cứ như lúa thóc bị thu hoạch, tất cả đều ngã xuống. Bọn họ muốn phát động tấn công thêm lần nữa, gần như là không có khả năng.
Dù có bao nhiêu kỵ binh chạy đến, cuối cùng cũng chỉ có thể ngã xuống dưới súng máy Maxim
mà thôi. Với tình trạng không hề có lá chắn phòng hộ, kỵ binh ở trước mặt súng máy Maxim chỉ là tấm chắn bằng thịt mà thôi.
Dưới một đợt bắn của súng máy Maxim, những kỵ binh kia cuối cùng cũng sợ hãi. Bọn họ không chỉ bị đánh lùi mà còn mất đi sự can đảm để tấn công tiếp.
Tuy nhiên, bọn họ cũng thấy rất tự hào. Từ khi quân Con cháu sử dụng vũ khí hiện đại đến đây, có thể nói bọn họ là quân địch đầu tiên xông vào được chiến hào của quân Con Cháu.
Dù là người Nữ Chân trước đây cũng chỉ có thể đến được trước chiến hào, không giống như kỵ binh thảo nguyên bọn họ, xông thẳng vào bên trong trận địa. Còn mấy trăm tên kỵ binh kia cũng gây ra tổn thương không nhỏ cho quân Con Cháu, thương vong cũng khoảng một trăm người rồi.
Nhưng bọn họ cũng giữ lại được hơn bốn trăm thi thể. Tất cả kỵ binh thảo nguyên xông lên trận địa của quân Con cháu cuối cùng đều bị chém giết hết tại đây rồi.
Khi kỵ binh thảo nguyên dừng tấn công, trong mắt các chiến sĩ quân Con Cháu vẫn còn đầy sự khiếp sợ. Tâm lý kiêu ngạo cũng vì kỵ binh thảo nguyên xuýt chút nữa đã phá được tuyến phòng thủ mà thu vào.
Vừa rồi, nếu không phải bọn họ kịp thời dùng
đến súng máy Maxim, rất cả khả năng toàn bộ trận địa đều sẽ bị kỵ binh thảo nguyên đột phá.
Dù vũ khí hiện đại rất lợi hại nhưng khi áp dụng trong giao chiến thì vũ khí khoảng cách gần cũng rất nguy hiếm, chỉ cần hơi chút không cấn thận thôi là có thể làm bị thương người một nhà. Hơn nữa, dưới khoảng cách gần, có khả năng ngươi còn chưa kịp giữ cò súng đã bị quán địch chém đầu.
Trong ở chỉ huy, mắt Nam Minh Chinh trầm lặng như nước với vẻ mặt tức giận. Nhưng hắn ta cũng thấy rất may mắn, ít nhất bây giờ quân Con Cháu cũng sẽ không kiêu ngạo khinh địch nữa. Khả năng xuất hiện sai lầm trong những trận chiến tiếp theo sẽ giảm đi nhiều.
Nhưng sức chiến đấu của kỵ binh thảo nguyên vẫn không thể coi khinh được. Nam Minh Chinh vốn muốn nhân cơ hội có ưu thế về vũ khí trên tay đế triển kjai bao vây quán địch. Nhưng những kỵ binh kia thật sự quá linh hoạt rồi. Dù quân Con Cháu có được vũ khí hiện đại, nếu đế quân địch tiếp cận gần trước mặt thì có khả năng bọn họ sẽ thành đối tượng bị đồ sát.
Bây giờ, trừ việc chặn đánh, hắn ta cũng chỉ có thế chặn đánh mà thôi. Tuy nhiên, lần này hắn ta cũng mang theo hai trăm cái khinh khí cầu. Loại vũ khí này cũng có thể dùng đế ném bom kẻ địch. Nói đến đây, đây chính là quân đội không
quân đầu tiên, dùng để đánh địch bất ngờ chắc chắn sẽ là chiến thuật có ích nhất.
Dù vậy, tạm thời Nam Minh chinh vẫn chưa muốn dùng đến nó. Hắn ta đang đợi hai đường đại quân khác của quân địch tập hợp rồi mới phát động đánh bất ngờ sau.
ở dưới đồi núi, Tha Liệt nhìn thi thể chồng chất trên đồi mà vô cùng phẫn nộ, hai bàn tay nắm chặt, mắt đầy sát ý và sự không cam lòng, càng không thể tin. Kỵ binh thảo nguyên bọn họ chưa từng tổn thất lớn đến vậy.
Từ khi chiến đấu đến nay, dù bọn họ đã từng có mấy trăm người bất ngờ đến được trận địa của quân địch nhưng cuối cùng vẫn đã bị đánh bại. Thương vong còn chưa thế tính toán chính xác, nhưng khái quát lại, tốn thất của bọn họ chắc chắn đã lên đến g’ân bốn vạn người.
Gần như tất cả kỵ binh đều chết khi tấn công, còn một phần khác là do bị pháo nổ mà chết. Mười vạn người bây giờ chỉ còn lại có sáu vạn. Vậy mà trận địa trước mắt vẫn chưa bị đánh bại.
“Đại soái, bây giờ chúng ta phải làm sao? Sợ rằng quân đội quỷ dị kia sẽ không cho chúng ta cơ hội để trở mình. Hay là chúng ta đổi đường tấn công, đánh lên từ hai bên?” Một tên tướng lĩnh trong đó nói với Tha Liệt.
Tha Liệt nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, lắc đầu nói: “Không… Quân địch đã chặn lại trước mặt chúng ta thì sẽ không cho chúng ta cơ hội để đi qua hai bên. Truyền lệnh cho hai đường quân còn lại đế bọn họ đột kích từ phía sau, chúng ta tấn công quân địch từ hai phía.”
Nói đến đây, mắt Tha Liệt hiện lên sự phẫn nộ mãnh liệt, gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm tốn thương nhiều binh sĩ của ta như vậy, ta muốn đế bon ho chết khônq có chỗ chôn.”