Xuyên không: Thư sinh hàn môn và kiều thê - Chương 518 Bao vây tiêu diệt địch
Chương 518: Bao vây tiêu diệt địch
Gã lập tức hiểu ra vấn đề, tuy tốc độ truy đuổi của quân Con cháu rất nhanh, nhưng có lẽ rất nhiều vũ khí lợi hại vẫn chưa đến kịp, nên đây là cửa thuận lợi nhất đế bọn họ phá vòng vây.
Hơn nữa, ở vị trí phía sau này quân Con Cháu còn chưa kịp bố trí cạm bẫy. Có lẽ bọn họ có thể thử phá vòng vây từ phía sau.
Nghĩ tới đây, gã vội vàng ra lệnh cho các kỵ binh dưới trướng xông lên phá vòng vây ở phía sau.
Còn trong tiền tuyến chỉ huy ở phía sau, Nam Minh Chinh nhìn kỵ binh thảo nguyên đằng trước đang lao đến. Sắc mặt hắn ta ngưng trọng đến cực điểm. Hỏa pháo vẫn chưa vào vị trí. sổ chiến sĩ đến kịp đế chặn địch chỉ có hơn một vạn người.
Dưới tình huống chưa giăng bẫy, ngăn chặn kỵ binh thảo nguyên ở nơi đồng bằng như này là việc hết sức khó khăn. Bây giờ phải dựa vào ý chí chiến đấu và quyết tâm của đại quân thôi.
Nhưng may mà bọn họ đã nhất quyết mang theo mấy chục khấu súng máy Maxim, có mấy chục khấu Maxim ở đây thì chí ít cũng trụ được một lúc.
Nếu có thể ngăn địch khoảng một tiếng đồng hồ, đội quân đang đi sau đến nơi, thì đó chính là lúc chết của quân địch. Việc mà hắn ta
muốn làm hiện giờ chính là cố gắng tử thủ một tiếng đồng hồ khi quân địch chạy đến đây.
Hơn một vạn quân Con cháu nhìn các kỵ binh thảo nguyên đang xông tới, tất cả đều hết sức tập trung, đợi đến khi kỵ binh đi vào tầm bắn hợp lý, bọn họ sẽ bắt đầu bắn.
Bọn họ đang ở trong chiến hào mới đào tạm xong, lợi dụng địa hình đế bắn, chiến hào rất nòng. Nhưng cũng đủ để dùng. Nằm bắn chắc chắn sẽ bắn chuẩn đầu hơn tư thế đứng.
Kỵ binh thảo nguyên liều mạng xung phong, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu không lao ra được thì có khả năng bọn họ sẽ phải chết hết ở đây.
Cuối cùng bọn họ đã lĩnh hội được sự lợi hại của quân Con cháu, trong lòng họ đã dâng lên nổi sợ sâu đậm về quân Con Cháu.
Nếu bọn họ có thể được cho cơ hội lựa chọn thêm lần nữa, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tới xâm lược Hoa Hạ, tuyệt đối sẽ không chọc vào quân Con Cháu.
Dưới sự xung phong không cần mạng, phần lớn kỵ binh đều ngã xuống dưới súng của quân Con Cháu, chỉ có hơn một trăm kỵ binh còn lại là lao được đến trước mặt quân Con Cháu.
Có kinh nghiệm cũ, Nam Minh Chinh nhanh chóng cho các chiến sĩ đội dự bị lên, chiến đao
chuyên chém móng ngựa, sau đó, phối hợp khăng khít để giết địch.
Những kỵ binh lao được vào trận địa kia còn chưa kịp phát động tấn công, bọn họ đã bị chiến sĩ đội dự bị quân Con cháu giết ngay tại chổ.
Sự phối hợp vừa nhanh và vừa chặt chẽ đó khiến cho các kỵ binh thảo nguyên ở đối diện trợn tròn mắt, trong mắt họ chỉ còn sự sợ hãi.
Bọn họ vổn tưởng chỉ cần đột phá tới mặt trận quân địch, rồi lợi dụng kỵ binh xông đến chỗ kia gây rối loạn đội hình quân Con Cháu, chỉ cần đội hình quân Con cháu có lỗ hống.
Thì bọn họ sẽ có cơ hội lao qua, nhưng nào ngờ quân Con Cháu lại có sức chiến đấu mạnh như thế, các kỵ binh lao đến còn chưa vung vẩy được gì đã bị giết rồi.
Những kỵ binh thảo nguyên đang muốn lao đến đội hình quân Con cháu lập tức rụt đầu, trong mắt họ tràn ngập hoảng sợ. Ý chí chiến đấu cũng yếu đi nhiều. Sĩ khí cũng tụt xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Tha Liệt vô cùng tức giận, cứ tiếp tục với đà này thì còn phá vòng váy cái rắm. Bọn họ không thể cứ bị chặn đứng ở đây mãi nữa.
Trong cơn phẫn nộ, gã tuyên bố trọng thưởng dành cho kỵ binh phía dưới, nếu ai phá được đội hình của quân Con Cháu, gây ra rối loạn
cho quân Con cháu, thưởng hoàng kim mỹ nữ.
Có trọng thưởng nhất định sẽ có người to gan, ngay sau đó lại có một lượng lớn kỵ binh thảo nguyên bắt đầu tiến hành tấn công vào đội hình của quân Con cháu.
Mặc kệ ra sao, bọn họ cũng phải xông ra ngoài, nếu không hôm nay bọn họ sẽ nằm lại đây thật.
Mấy nghìn kỵ binh lại xông lên lần nữa, nhưng mà đối mặt với hỏa lực mạnh mẽ của quân Con Cháu, sổ quân lao được đến chỗ quân Con Cháu chưa đến bốn trăm người.
Dù số kỵ binh đó lao được đến nơi nhưng bọn họ cũng không có bất kỳ cơ hội nào khi đánh với đội dự bị của quân Con cháu. Tuy có gáy ra một trận rối loạn nhỏ.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn bị chém chết hết trên mặt trận. Thời gian dần trôi, sau mấy lượt tấn công, kỵ binh thảo nguyên đều bị đánh quay về.
Tha Liệt sắp tức điên rồi, mấy viên đại tướng của gã cũng ởtrong đội xung phong, sau đó đã nằm lại trên trận địa đằng trước. Điều này khiến cho lòng gã tràn ngập tuyệt vọng.
Quyết tâm, Tha Liệt quyết định được ăn cả ngã về không, gã tập trung toàn bộ binh lực tấn công trận địa ở phía sau này. Chỉ cần xông được
ra ngoài, thì bất kế còn lại bao nhiêu người, chí ít, vẫn có cơ hội.
Vì thế, mười ba vạn kỵ binh còn lại bắt đầu tấn công vào mặt trận phía sau đây. Nhìn thấy cảnh này, Nam Minh chinh hơi hoảng, chỉ cần một lúc nữa thôi.
Nhưng trong một lúc này, hắn ta không biết liệu bên mình có ngăn được lượt tấn công cuối cùng của các kỵ binh hay không.
Ngay khi kỵ binh thảo nguyên bắt đầu lượt công kích cuối cùng vào bọn họ, cuối cùng quân Con Cháu ở ba hướng đã đến. Bọn họ bắt đầu thu hẹp vào giữa.
Giang Siêu cũng ra lệnh tấn công, hắn không thể để mặc cánh Nam Minh Chinh một mình chống lại áp lực lớn nhất, mặc dù, đi ra khỏi chiến hào rồi đánh với kỵ binh là chuyện sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng hắn không muốn bên Nam Minh Chinh chịu thương vong lớn, và dù làm vậy có lẽ sẽ để kỵ binh thảo nguyên chạy thoát.
Chẳng mấy chốc, hơn hai vạn quân Con Cháu từ bốn hướng đã lao vào tấn công kỵ binh thảo nguyên.
Khi trận chiến diễn ra, tình hình chiến đấu lập tức trở nên vô cùng kịch liệt. Kỵ binh thảo nguyên một lòng muốn phá vòng vây phía sau, thế là lơ là
công kích của ba hướng khác.
Hoặc là nói, bọn họ đã có một nỗi sợ đối với quân Con cháu ở ba hướng kia. Cho dù đổi mặt với sự tấn công của ba hướng này, bọn họ cũng không dám phản công.
Suy cho cùng, nếu quân Con Cháu lại lùi về tuyến phòng thủ, thì bọn họ phản kích cũng phí công. Trái lại sẽ bị thương vong lớn hơn.
Bọn họ thà dồn toàn bộ sự chú ý vào phía sau còn hơn, Giang Siêu đã đoán được là chắc chắn kỵ binh thảo nguyên sẽ nghĩ như vậy, tất nhiên hắn đã có chuẩn bị, hắn không hề lo kỵ binh thảo nguyên sẽ phản công.
Dưới chiến thuật dồn ép như thế, kỵ binh thảo nguyên lập tức đại loạn, lại cộng thêm có sự trợ lực của hỏa pháo, kỵ binh thảo nguyên đi xung phong lập tức chịu ảnh hưởng to lớn.
Nhưng phần đa kỵ binh thảo nguyên đã xông được đến đội hình của quân Con Cháu, ở đây, quân Con cháu triển khai đánh lộn với kỵ binh thảo nguyên.
Nhưng về sau càng ngày càng đông kỵ binh thảo nguyên, trận đánh trở nên rất thảm liệt, quân Con Cháu và kỵ binh thảo nguyên đều thương vong lớn.
Nhưng dù thảm liệt cỡ nào, không một ai trong số quân Con Cháu lùi bước, bọn họ cố gắng
đánh lại kỵ binh thảo nguyên. Dựa vào ý chí chiến đấu mạnh mẽ, bọn họ đánh đấm vẫn chặn đứng kỵ bỉnh thảo nguyên.
Chỉ có điều, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn bọn họ cũng bị phá vỡ tuyến phòng thủ. Tha Liệt nhìn thấy cảnh này, nét mặt gã hiện lên vẻ mừng rỡ.
Xem ra, gã đã đoán đúng, chỉ cần đột phá phòng tuyến này, bọn họ có thế chạy thoát.
Nhưng ngay vào lúc gã đang nghĩ như vậy, phía sau vang lên tiếng súng dày đặc, cùng với hỏa lực được trút xuống bọn gã, sau đó trên không trung xuất hiện đội quân khinh khí cầu.
Cuối cùng viện binh của quân Con Cháu đã tới, khi Tha Liệt nghĩ rằng bọn họ có thể lao ra tuyến phòng thủ, thì viện binh của quân Con cháu tới nơi.
Những kỵ binh sắp phá vỡ vòng vây của quân Con Cháu ngay lập tức bị hỏa lực mạnh mẽ đánh quay về. Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.