Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Chương 62
Kim Phi nhanh chóng bổ sung một câu.
“Không nói thì không nói”, Quan Hạ Nhi bị chặn lại hỏi: “Tướng công, tên đầu trọc là thổ phỉ ở đâu thế, chàng với Hầu gia giết hết chưa?”
“Đừng lo, kẻ bị bắt, kẻ bị giết, không còn một mống”.
Kim Phi trả lời.
Bọn thổ phỉ ở núi Miêu Miêu không nhiều, chỉ có vài chục tên, gã đồng đội da đen to lớn của Trương Lương đều biết hết.
Khi Chung Ngũ bắt giết người, anh ta đã trốn trong bóng tối xác nhận điều đó.
Không sót một tên nào, tất cả đều bị tóm gọn.
“Tướng công giỏi nhất”.
Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi đầy ngưỡng mộ.
“Tất nhiên”.
Kim Phi đương nhiên không để ý đến vợ đang ngưỡng mộ y, y cười ôm Quan Hạ Nhi xuống giường: “Đã muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút được không?”
“Ừm…”
Quan Hạ Nhi thì thầm và vùi đầu vào vòng tay của Kim Phi.
Chẳng mấy chốc, đã có tiếng cót két phát ra từ chiếc giường gỗ.
Biết rằng Kim Phi sẽ đi xa, Quan Hạ Nhi vốn thường nhút nhát, tối nay đã phá lệ chủ động, mãi đến nửa đêm thì gian phòng mới yên tĩnh trở lại.
Kim Phi cảm thấy mình vừa chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài vang lên một tiếng trống trầm.
Đây là trống tập kết binh lính, trước khi xuất chinh đều sẽ đánh trống này.
Mặc dù Kim Phi không phải là lính, nhưng Khánh Hoài đã gõ trống rồi, không thể không rời giường.
Quan Hạ Nhi bật dậy sau tiếng trống đầu tiên, vội vàng giúp Kim Phi mặc quần áo.
“Không cần đâu, nàng cứ ngủ tiếp đi”.
Kim phi còn cảm thấy tội lỗi sau khi giày vò quan hạ nhi suốt cả đêm qua
Chàng chuẩn bị xuất chinh sao ta còn có thể ngủ nướng được. không dậy sớm chút đã là ngủ nướng rồi.
Quan hạ nhi vén mái tóc rối bù ra sau tai, chạy lon ton chuẩn bị đồ rửa mặt cho kim phi.
Đại khang không có bàn chải đánh răng vì vậy y dung 1 cành liễu có long nhúng 1 chút muối và chọc vào miệng để đánh răng.
Kim Phi lúc đầu không quen, nhưng bây giờ đã có thể chấp nhận nó.
Khi Kim Phi đi ra, các lính canh đã tập trung ở khoảng không gian trống trong sân.
Dì Lưu đang nắm tay Chung Ngũ và dặn dò điều gì đó.
Đường Đông Đông đứng trong góc nhìn xung quanh, thấy Kim Phi đến gần, liền vội vàng chào hỏi.
“Phi huynh, huynh là người đọc sách, không phải quân nhân, đừng ra chiến trường…”
Đường Đông Đông mắt đỏ hoe, thì thào.
“Đừng lo”.
Kim Phi nhìn Đường Đông Đông thật sâu: “Đông Đông, cô là một cô gái thông minh. Khi ta không ở nhà, nhờ cô chăm sóc xưởng và Hạ Nhi, Tiểu Nga cho ta”.
“Ta sẽ”.
Đường Đông Đông nặng nề gật đầu.
Trương Lương mang theo Mãn Thương và gã da đen to lớn đến, sau khi giải thích một số biện pháp chú ý an toàn, hắn kéo Kim Phi sang một bên: “Mãn Thương giao cho cậu, ra tiền tuyến, nó không nghe lời cứ đạp nó cho ta”.
“Biết rồi”.
“Còn một chuyện nữa”, Trương Lương lại chỉ vào gã da đen to lớn: “Thời gian của lão Hắc sắp hết rồi, ta muốn để huynh ấy đến nhà cậu giúp đỡ, cậu thấy sao?”
“Không vấn đề, Lương huynh quyết là được rồi”.
Kim Phi nói: “Ta đã nói với Hạ Nhi và Đông Đông là khi ta không ở nhà Lương huynh đừng đi giao hàng mà hãy ở nhà giữ nhà”.
“Phi Tử, cậu đừng lo, chỉ cần ta không chết, ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu”.
Trương Lương vỗ ngực nói.