Xuyên không trở thành cô vợ bộ đội những năm 70 - Chương 5
Dù ở trong quân đội quyền cao chức lớn đến đâu, thì cũng không tránh khỏi bị thương hay đau ốm, đúng không?
Vậy là tôi thuận lợi trở thành một y tá vinh quang trong quân khu.
Cùng lúc đó, hôn sự giữa Chu Vi Dân và Bạch Tiểu Nhiễm cũng được ấn định.
Nửa tháng sau, đám cưới của họ diễn ra thuận lợi.
Còn tôi cũng nhân cơ hội này chuyển đến ký túc xá của bệnh viện.
Vì thân phận khá nhạy cảm, tôi không tham dự hôn lễ của họ.
Trên thực tế, công việc y tá vô cùng bận rộn, tôi gần như không còn thời gian để nghĩ đến Chu Vi Dân nữa.
Điều duy nhất khiến tôi không hài lòng… là môi trường ký túc xá.
Phòng ký túc có bốn người, mà tôi lại là kiểu người ngủ rất nhẹ. Nửa tháng trôi qua, quầng thâm mắt tôi ngày càng đậm, người cũng gầy đi trông thấy.
Vì vậy, khi Chu Vi Dân cuối cùng cũng sắp xếp được thời gian đến thăm tôi, anh ta đau lòng không để đâu cho hết.
“Em sao lại gầy đi thế này? Anh có hỏi dì nấu ăn rồi, bà ấy nói mỗi bữa em chỉ ăn một cái bánh ngô hấp, chẳng mua thêm gì cả. Không phải anh vừa đưa sổ tiết kiệm cho em rồi sao? Sao không ăn uống cho tử tế?”
Gương mặt tiều tụy của tôi khẽ nở một nụ cười mệt mỏi:
“Anh đừng giận… Em chỉ là… chỉ là muốn tiết kiệm tiền thật nhanh, để mua một căn phòng nhỏ.”
“Mua nhà? Mua để làm gì?”
Tôi thở dài:
“Ký túc xá điều kiện kém quá. Mỗi người một tính, thói quen sinh hoạt cũng khác nhau, không ai giống ai. Em còn không thích họ cứ dò hỏi về gia cảnh và chuyện hôn nhân của em.
Có một người tên là Chung Hiểu Tuyết, cô ta cứ nói em đã chiếm chỗ làm của em gái cô ấy, nếu không nhờ em thì năm nay em gái cô ta đã được vào bệnh viện quân khu làm y tá rồi. Cô ta cứ nhằm vào em mãi, khiến em rất mệt mỏi, nghỉ ngơi cũng không yên.
Nên em nghĩ, hay là cố gắng mua nhà sớm rồi dọn ra ngoài. Bây giờ lương của em là mười chín đồng tám một tháng, em tính rồi, mỗi tháng để dành được mười sáu đồng thì khoảng hai năm rưỡi nữa em có thể mua được căn phòng nhỏ khoảng sáu mét vuông.”
Tôi nói với vẻ đầy mơ ước và hy vọng.
Còn sắc mặt Chu Vi Dân thì lại sầm xuống:
“Có đồng nghiệp ức hiếp em, sao không nói sớm với anh? Nếu hôm nay anh không đến, em định cứ thế nhịn hoài sao?”
Tôi cúi mắt xuống, dáng vẻ vừa đáng thương vừa hiểu chuyện:
“anh Dân, anh đã làm cho em quá nhiều rồi… em không thể chuyện gì cũng khiến anh phải bận lòng. Hơn nữa, bây giờ anh đã có chị dâu, nếu anh vẫn như trước đây, chuyện gì cũng ra mặt vì em, chị ấy sẽ giận mất.”
“Cô ấy sẽ không đâu.”
Tôi lắc đầu:
“Anh không phải phụ nữ, anh không hiểu đâu. Không có người phụ nữ nào lại không để ý khi trong lòng chồng mình còn có một người khác. Chị ấy là người tốt như thế, anh đừng phụ lòng chị ấy.”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy xót xa.
“Tuệ Liên, sao em lại ngốc như thế?”
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má tôi, tôi đưa tay lau đi, cố tỏ ra kiên cường mà nhìn thẳng vào anh ta:
“Chỉ cần anh sống tốt… thì em ngốc một chút cũng không sao.”
“Đồ ngốc.” Anh ta định giơ tay ôm tôi, nhưng tôi đã né tránh.
“Anh về đi, cũng muộn rồi. Chị dâu còn đang chờ anh về ăn cơm đấy.”
Chu Vi Dân có phần hụt hẫng:
“Chị dâu em đi công diễn với đoàn văn công rồi, ra tỉnh ngoài rồi.”
Tôi im lặng, tránh né ánh mắt của anh ta.
Một thứ cảm xúc khó gọi tên đang âm thầm sinh sôi, nảy nở trong bầu không khí trầm mặc ấy.
Cuối cùng, Chu Vi Dân cũng kiềm chế lại được, đứng dậy, dịu dàng nói với tôi:
“Chuyện nhà cửa cứ giao cho anh. Anh sẽ mua cho em, em không được tiết kiệm kham khổ nữa. Ít nhất mỗi ngày cũng phải ăn một bữa có thịt, nghe chưa?”
Nói rồi, anh ta lại đưa cho tôi một phong bì:
“Trong này có vài phiếu vải, phiếu mua thịt, với tám mươi đồng. Em cứ tiêu trước, nếu không đủ thì nói với anh.”
Tôi từ chối vài lần không xong, đành phải “miễn cưỡng” nhận lấy.
Lần này, Chu Vi Dân quả thật nói được làm được. Rất nhanh chóng, anh ta đã giải quyết hết mọi rắc rối cho tôi.
Trước tiên là chuyện của Chung Hiểu Tuyết – người luôn gây sự với tôi.
Ba ngày sau khi Chu Vi Dân rời đi, cô ta bị điều động đến bệnh viện dã chiến ở biên giới. Nghe nói điều kiện nơi đó vừa khắc nghiệt lại đầy nguy hiểm. Mong là môi trường ấy có thể rèn giũa cho cô ta hiểu ra cái gọi là nhân tình thế thái.
Sau đó là chuyện nhà ở.
Chu Vi Dân là đoàn trưởng, không thiếu tiền cũng chẳng thiếu quan hệ.
Tốc độ tìm nhà của anh ta phải nói là cực nhanh. Chỉ sau một tuần, anh đã đưa tôi đi làm thủ tục sang tên sổ đỏ.
Đó là một căn tứ hợp viện rộng rãi, sáng sủa, tổng cộng tám gian phòng, giữa sân còn có một cây đa lớn. Nghĩ thôi đã thấy cảnh mùa hè ngồi dưới gốc cây ăn dưa hóng gió mát, thật sự quá tuyệt.
Thấy tôi thích căn nhà đó đến mức rạng rỡ cả khuôn mặt, Chu Vi Dân cũng yên tâm, còn vui lây.