Xuyên không trở thành cô vợ bộ đội những năm 70 - Chương 6
“Khu này vị trí ổn, an toàn, tiện lợi, lại gần bệnh viện em làm. Nhà này không hẳn là tốt nhất, nhưng trước cứ ở tạm đi. Sau này nếu có căn nào phù hợp hơn, anh sẽ đổi cho em.”
Tôi vừa phấn khởi vừa thấp thỏm:
“anh Dân, nhà này tốt quá, chắc chắn rất đắt đúng không? Anh nói cho em biết giá đi. Dù có bao nhiêu, em cũng sẽ từ từ tiết kiệm để trả lại cho anh.”
Nghe vậy, sắc mặt Chu Vi Dân lại sa sầm.
“Em lại định khách sáo với anh sao? Em quên rồi à? Chúng ta là ‘ly hôn nhưng không ly nhà’.”
Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí nói:
“Nhưng… nhưng chuyện đó không đúng. anh Dân, trước kia em chỉ là một cô gái quê mùa. Trong đầu toàn là tư tưởng cổ hủ. Em không được học hành, cũng chẳng hiểu cái gì là tự do hay tình yêu mà anh từng nói. Nhưng bây giờ em hiểu rồi. Tình cảm giữa anh và chị dâu là thứ đáng trân trọng. Còn cái tư tưởng ‘ly hôn không ly nhà’ đó, chỉ là tàn dư phong kiến, chúng ta đừng nhắc lại nữa. Sau này em sẽ coi anh là anh trai ruột của mình.”
Sắc mặt Chu Vi Dân vặn vẹo vì tức giận.
“Em nói cái gì lung tung thế hả? Gì mà tàn dư phong kiến? Gì mà tự do với tình yêu? Đó đều là mấy thứ vớ vẩn của bọn thành phố. Tuệ Liên, thành phố không đơn giản như nông thôn, lòng người ở đây phức tạp, xô bồ, em không được cái gì cũng học theo. Em chỉ cần nhớ một điều: một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa. Tình nghĩa từ nhỏ đến lớn giữa chúng ta, không thể xóa sạch được. Trong lòng anh, em và Tiểu Nhiễm… đều là vợ của anh.”
Câu này đúng là vượt giới hạn. Nếu để lộ ra ngoài, nhẹ thì bị kiểm điểm, nặng thì có thể bị xử lý kỷ luật.
Mà nếu để Tư lệnh Bạch biết được, sợ là không chỉ đơn giản như xử lý nội bộ nữa rồi.
Một câu nói hoàn toàn trái với tính cách cẩn thận, kín kẽ thường thấy của hắn.
Mặt tôi tái nhợt, không kiềm được lui lại hai bước. Nhưng tôi càng lùi, Chu Vi Dân lại càng tiến lên ép sát, cuối cùng thì trực tiếp dồn tôi vào sát tường.
Tôi lúng túng đến suýt khóc.
“anh Dân, đừng nói những lời kỳ lạ như vậy nữa… Em sợ.”
Hắn giơ tay chạm lên mặt tôi, trong ánh mắt toàn là sự chiếm hữu đầy xâm lược.
“Đừng sợ, anh đâu có làm hại em.”
“Nếu chị dâu biết, chị ấy sẽ giận đấy.”
“Vậy thì đừng để cô ấy biết.”
Tôi bật khóc.
Hắn thở dài, buông tôi ra, đổi chủ đề:
“Thôi được rồi, để anh dọn dẹp giúp em. Nhanh lên một chút, lát nữa đưa em đi ăn ngon.”
Nói rồi, hắn xắn tay áo, đi lấy nước lau bàn.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, khẽ nhướng mày.
Ba ngày sau, Chu Vi Dân lại nhận nhiệm vụ ra ngoài.
Chuyến đi này kéo dài ba tháng.
Và đến khi hắn trở về… tôi đã dành tặng cho hắn một “bất ngờ lớn”.
6
“Anh, đây là bạn trai em – Tạ Vân Phong. Vân Phong, đây là anh trai em – Chu Vi Dân.”
Tôi bình tĩnh, thong thả giới thiệu hai người đàn ông với nhau.
Sắc mặt Chu Vi Dân thay đổi liên tục, ánh mắt âm u đến mức như muốn nuốt người. Nhưng chỉ sau một khắc, hắn lại đè nén toàn bộ cảm xúc xuống, đứng thẳng người, nghiêm chỉnh giơ tay chào:
“Chào thủ trưởng.”
Tạ Vân Phong cũng giơ tay chào lại, phong thái điềm đạm, đĩnh đạc:
“Chu đoàn trưởng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bầu không khí hơi gượng gạo, nhưng Tạ Vân Phong dường như không hề để tâm, vẫn giữ khí thế của người ở vị trí cao mà nói tiếp:
“Tôi nghe Tuệ Liên nhắc đến anh nhiều lần. Anh là một người anh rất tốt. Là bạn trai cô ấy, tôi rất cảm ơn anh vì những năm qua đã chăm sóc cho cô ấy.”
Ánh mắt Chu Vi Dân đầy phức tạp, nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài, gượng gạo cười nói:
“Đó là việc tôi nên làm. Thủ trưởng khách sáo rồi.”
“À đúng rồi, tôi và Tuệ Liên đã nộp đơn xin kết hôn. Chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ vào mùng tám tháng sau. Là anh trai cô ấy, đến hôm đó nhất định phải tới dự đấy nhé.”
Nói rồi, Tạ Vân Phong vỗ nhẹ vào vai Chu Vi Dân.
Chu Vi Dân khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại ép mình trở lại bình thường:
“Nhất định rồi.”
Tôi tiễn Tạ Vân Phong quay lại phòng bệnh.
Lúc tôi bước ra, quả nhiên Chu Vi Dân vẫn đang chờ ở cửa khu nội trú.
“Tuệ Liên, anh muốn nói chuyện với em.”
Giọng hắn rất nghiêm túc, rõ ràng không thể trì hoãn.
Tôi gật đầu, theo hắn ra xe.
Vừa đóng cửa xe lại, mặt nạ bình tĩnh trên người Chu Vi Dân lập tức bị xé toạc.
“Rốt cuộc là sao hả? Tạ Vân Phong sao lại thành bạn trai em? Mà hai người còn sắp kết hôn? Trần Tuệ Liên, em quên mất rồi à? Anh mới là chồng em, anh mới là đàn ông của em!”
Tôi cúi đầu, im lặng.
Chu Vi Dân giật mạnh cổ tay tôi, ép tôi dựa cả người vào lưng ghế:
“Nói đi! Câm rồi à?”
“anh Dân, hay là… em trả lại anh nhà và sổ tiết kiệm.”