Xuyên không trở thành cô vợ bộ đội những năm 70 - Chương 7
Tôi nhẹ nhàng buông một câu như thế.
Chu Vi Dân tức đến nỗi bật cười:
“Bây giờ anh đang nói chuyện nhà cửa và tiền bạc với em sao? Giờ em bám được cành cao rồi, nên coi thường mấy thứ anh cho em phải không?”
“Nếu anh nghĩ vậy… thì em cũng đành chịu.”
“Đi hủy hôn với Tạ Vân Phong ngay! Em là người có chồng, em biết không? Em nói là chúng ta ly hôn nhưng không ly nhà mà!”
Cảm xúc của Chu Vi Dân đã tiến sát bờ vực mất kiểm soát.
Giọng tôi dần lạnh xuống:
“Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi. Cái tư tưởng ‘ly hôn nhưng không ly nhà’ đó là sai trái, là tàn dư phong kiến. Em đã hiểu rõ điều đó. Anh cũng đã cưới chị dâu rồi, đừng tiếp tục mập mờ với em nữa. Như vậy là không công bằng với chị ấy.”
Chu Vi Dân tức đến run người, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Tuệ Liên… thật ra là em không còn yêu anh nữa, đúng không?”
Tôi thở dài.
“anh Dân, thật ra thời gian qua em nghĩ rất nhiều. Giữa anh và em, thực sự chỉ là tình cảm anh em. Em chưa từng yêu anh.”
Chu Vi Dân: “……”
Hắn bị đả kích nặng nề, không thể thốt ra nổi một câu trọn vẹn.
Tôi giống như một kẻ vô tình, lạnh lùng bước xuống xe, trước khi đi còn quay đầu nhắc:
“Tháng sau nhớ đến uống rượu mừng đấy.”
“Em yêu Tạ Vân Phong sao?” – Hắn bất ngờ hỏi, như con thú cùng đường vùng lên phản kháng lần cuối.
Tôi cười khổ, không trả lời.
Chu Vi Dân như bám được cọng rơm cứu mạng, vội vàng truy hỏi:
“Vậy là em cũng không yêu hắn đúng không? Là em bị ép buộc đúng không?”
Tôi đoán được hắn đang tự tưởng tượng ra điều gì, nhưng tôi chẳng có ý định giải thích thay cho Tạ Vân Phong.
Dù sao thì… danh tiếng của Tạ Vân Phong trong quân đội cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Anh ta xuất thân quyền quý, lại nắm giữ chức vụ cao, năng lực thì kín kẽ như thần, mưu lược hơn người. Những năm qua lập được vô số chiến công, nhưng lại vẫn chưa lập gia đình.
Tính ra, Tạ Vân Phong rất phù hợp với hình mẫu phản diện bá đạo, chiếm hữu, cưỡng ép.
Tuy nhiên, sự thật lại hơi khác so với những gì Chu Vi Dân tưởng tượng.
Khoảng hai tháng trước, Tạ Vân Phong bị thương nặng, được đưa vào bệnh viện điều trị.
Tôi chính là y tá riêng phụ trách chăm sóc cho anh ta.
Khi Tạ Vân Phong tỉnh lại, người đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là tôi.
Tôi nhớ rất rõ trong ánh mắt anh ta khi đó thoáng qua một tia kinh diễm.
Đàn ông vốn là động vật thiên về thị giác. Nhưng một người như Tạ Vân Phong – ở vị trí ấy – tuyệt đối không phải là kẻ dễ dàng “yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
Nói anh ta phải lòng tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chi bằng nói tôi là “lá chắn” mà anh ta chọn để đối phó với cuộc hôn nhân sắp đặt từ cha mẹ.
Chiều hôm đó, mẹ của Tạ Vân Phong dẫn theo một cô gái khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đến bệnh viện thăm anh ta.
Chưa nói được mấy câu, cả ba người đã cãi nhau ầm ĩ.
Mẹ của Tạ Vân Phong nhất quyết bắt anh ta cưới cô gái kia.
Tạ Vân Phong tất nhiên không chịu.
Thế là cô gái kia vừa khóc lóc thảm thiết vừa dọa chết dọa sống.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, vậy mà Tạ Vân Phong lại không nhường nửa bước.
Cãi vã một hồi, mẹ Tạ nổi giận nói:
“Không muốn cưới Tiểu Nhụy cũng được, nhưng năm nay con bắt buộc phải kết hôn. Nếu bây giờ con có đối tượng thật sự, mẹ sẽ không ép nữa.”
Tạ Vân Phong đáp ngay:
“Con có rồi.”
Mẹ anh ta: “Ai?”
Tạ Vân Phong liền gọi tôi vào, chỉ thẳng vào tôi nói:
“Đây là bạn gái con – Trần Tuệ Liên. Con yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
Mẹ anh ta: “…”
Tiểu Nhụy: “Tôi không tin!”
Tôi thì sững người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tạ Vân Phong lại bình thản nói:
“Con sẽ nộp đơn xin kết hôn ngay bây giờ. Tin hay không tùy mọi người.”
Nói xong, anh ta đuổi cả mẹ và Tiểu Nhụy ra ngoài.
Tôi vốn tưởng anh ta chỉ nói cho qua chuyện, nào ngờ ngay sau đó anh ta lại nghiêm túc giới thiệu bản thân với tôi.