Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 10 Ngườỉ không đến, lễ đến là được
Chương 10: Ngườỉ không đến, lễ đến là được
Sau khi tiễn phụ tử Viên Tông, Vân Hạc lập tức dẫn theo Cao Hợp chạy tới phủ Tĩnh quốc công.
Hắn đích thân đi đưa thiếp mời, nhất định phải đưa bái thiếp đầu tiên cho Từ Thực Phủ!
Từ Thực Phủ là cữu cữu ruột của Tam hoàng tử!
Chỉ cần lo xong Từ Thực Phủ, thì còn sầu chuyện những người khác sẽ không tặng lễ sao?
“Điện hạ, có một câu mà tiếu nhân không biết có nên nói hay không?”
Trên đường đi, Cao Hợp do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng.
“Ngươi cứ nói đi.”
Vân Hạc tùy ý cười một tiếng.
Cao Hợp cười khổ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Điện hạ tự mình đến phủ Tĩnh quốc công đưa thiếp mời, có chút tự rước lấy nhục.”
“Ta biết họ đều xem thường ta.”
Vân Hạc làm bộ thở dài một tiếng, yếu ớt nói: “Ta cũng biết họ chắc chắn sẽ không đến dự tiệc, nhưng ta cứ làm đúng cấp bậc lễ nghĩa là được rồi…”
Cao Hợp hơi sững người lại, lập tức không nói nữa.
Không bao lâu sau, hai người tới phủ Tĩnh quốc công.
Lúc này, sắc trời đã sắp tối xuống.
“Lục hoàng tử?”
Biết Vân Hạc đến đây, gia nhân và Từ Thực Phủ đêu sững sờ một lát.
Lục hoàng tử tới làm gì?
Chẳng lẽ là đến bồi tội?
Cho dù là bồi tội thì cũng phải đến phủ Tam hoàng tử chứ!
Chạy tới nơi này của bọn họ làm gì?
“Đi thôi, chúng ta đi xem!”
Mặc dù Từ Thực Phủ cũng không nghĩ thông, nhưng vẫn cho gia nhân tiến đến nghênh đón.
Cho dù họ khinh thường Vân Hạc thì Vân Hạc cũng vẫn là Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đến thăm, nếu họ không nghênh đón thì chính là đang xem thường Hoàng gia!
“Cung nghênh Lục hoàng tử!”
Từ Thực Phủ mang theo gia nhân đi tới cửa,
bị ép phải hành lễ với Vân Hạc.
Y là trọng thần trong triều, y và gia quyến cũng không cần quỳ lạy hành lễ với Vân Hạc.
Nhưng ngay cả việc khom mình hành lễ cũng khiến y có cảm giác bị vũ nhục.
“Tĩnh quốc công không cần đa lễ.”
Vân Hạc ‘ngại ngùng’ cười, đi thẳng vào vấn đê: “Ta tới đưa thiếp mời cho Tĩnh quốc công.”
“Thiệp mời?”
Từ Thực Phủ hơi sững sờ: “Hôn kỳ của Điện hạ và Thấm Hĩnh được quyết định rồi sao?”
Y nói chuyện nhưng lại hoàn toàn không có ý tứ mời Vân Hạc vào cửa.
Vân Hạc cũng không so đo, hắn lắc đầu nói: “Không phải thiếp mời đại hôn, là thiệp mời tiệc tân gia của ta, ta dự định mở tiệc chiêu đãi chư vị đại thần trong triều vào ngày mai, mong Tĩnh quốc công nể mặt.”
Nói rồi, Vân Hạc đưa thiếp mời tới.
Từ Thực Phủ nhận lấy thiệp mời nhìn tượng trưng thoáng qua, đang định khép thiệp mời lại thì đột nhiên ý thức được có chút không đúng.
“Chữ này…”
Từ Thực Phủ một lân nữa mở thiếp mời ra, sau đó âm thầm nhíu mày.
Làm sao nét chữ này lại quen như thế!
Lão tử đang chờ chính lúc này!
Vân Hạc cười thầm trong lòng, trên mặt lại giả vờ ngượng ngùng: “Ta biết mình viết chữ không dễ nhìn, nên đã đặc biệt mời Viên đại tướng quân Viên Tông của Tả Đồn Vệ viết thiệp mời.
Viên Tông?
Sắc mặt của Từ Thực Phủ tái rồi.
Bảo sao nét chữ này lại nhìn quen mắt như thế, hoá ra là do Viên Tông viết!
Rõ ràng Viên Tông cùng một đám với họ, thế mà hiện tại lại chạy đi viết thiệp mời cho Vân Hạc?
Khi toàn bộ số thiệp mời này được đưa ra ngoài, văn võ cả triều sẽ đều biết người của Tam hoàng tử giúp Lục hoàng tử viết thiệp mời!
Đây không phải là đang đánh vào mặt y và Tam hoàng tử sao?
Từ Thực Phủ suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết, y chỉ cảm thấy trên mặt đau rát một trận, trong lòng càng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải ác độc mà trừng trị Viên Tông này.
Cái tên khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung!
“Tĩnh quốc công, Tĩnh quốc công…”
Giọng nói của Vân Hạc lại lần nữa vang lên
bên tai Từ Thực Phủ.
Từ Thực Phủ lấy lại tinh thần, không mặn không nhạt nói: “Điện hạ, thực sự có lỗi, gần đây trong triều bận rộn sự vụ, e rằng ta không có cách nào tham gia tiệc tân gia của ngài được.”
Câu trả lời của Từ Thực Phủ hoàn toàn ở trong dự liệu của Cao Hợp.
Cao Hợp yên lặng nhìn Vân Hạc một chút, thầm nghĩtrong lòng: Tội gì phải đến đây?
Biết rõ là tự rước lấy nhục, còn tới làm gì?
“Không sao, không sao cả!”
Vân Hạc khoát xua tay: “Lễ đến thay là được.”
Cái gì thế?
Từ Thực Phủ hơi cứng người lại.
Lễ đến thay là được?
Hóa ra hắn tới đây là đế tống tiền chính mình?
Nhìn biểu cảm của Từ Thực Phủ, dường như Vân Hạc đã ý thức được mình nói sai, vội vàng đổi giọng: “Không phải là ta muốn ngươi tặng lễ, ta nói là, cấp bậc lễ nghĩa đến thay là được…”
Cấp bậc lễ nghĩa đến thay là được?
Từ Thực Phủ và gia nhân buồn cười nhìn về phía Vân Hạc.
Đây chẳng phải là biến tướng yêu cầu họ tặng lễ sao?
Cái tên nhát gan này dám chủ động đòi họ tặng quà?
Học được bản lĩnh rồi đúng không?
“Không đúng, không đúng…”
Lúc này, Vân Hạc lại liên tục xua tay, mặt mũi đỏ bừng nói: “Ta muốn nói là, ta… cấp bậc lễ nghĩa đến thay là được, các ngươi… Các ngươi tùy ý là tốt rồi…”
Vân Hạc nói, còn cổ ý lộ ra dáng vẻ rụt rè.
Nghe Vân Hạc nói, Từ Thực Phủ suýt chút nữa nhảy dựng lên chửi ầm lên.
Cấp bậc lễ nghĩa đến thay là được, bảo họ tùy ý?
Con mẹ nó y tùy ý kiểu gì?
Hoàng tử đích thân đến đưa thiếp mời, cái lễ này đủ lớn đúng không?
Hoàng tử đã làm đến mức này, nếu họ không thể hiện một chút rồi bị truyền đến tai Văn Đế, vậy coi như là họ không hiểu lễ phép!
Từ Thực Phủ không ngừng mắng to trong lòng, trên mặt lại cố nặn ra vẻ tươi cười: “Điện hạ yên tâm, cho dù ngày mai chúng ta không thể đến, thì cũng sẽ chuẩn bị lễ mọn đưa đến phủ của
điện hạ, chúc mừng điện hạ tân gia vui vẻ.”
“Hả?”
Vân Hạc trừng to mắt, lại liên tục xua tay nói: “Ta… Ta thật sự không phải muốn các ngươi tặng lễ.”
“Điện hạ không cần giải thích, chúng ta đều hiểu.”
Từ Thực Phủ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Điện hạ xử lý cấp bậc lễ nghĩa chu đáo như thế, đương nhiên chúng ta cũng không thể không có cấp bậc lễ nghĩa!”
“Cái này…”
Vân Hạc ngượng ngùng cười cười: “Vậy chúng ta đi trước.”
“Cung tiễn điện hạ!”
Từ Thực Phủ hư tình giả ý hô hào, nhưng trong lòng lại oán giận.
Y nhìn thiếp mời trong tay, trong lòng khó chịu hơn ăn phải ruồi, cả người trên dưới đều thấy không thoải mái.
Không giống như Từ Thực Phủ, hiện tại Vân Hạc rất vui vẻ.
Bây giờ mình và Tam hoàng tử đang ở hai thế không hợp nhau!
Từ Thực Phủ là cữu cữu của Tam hoàng tử
mà cũng phải tặng quà, những người khác có thể không tặng sao?
Hê hê!
Lại là một khoản thu nhập không nhỏ!
Đây chính là tặng lễ cho Hoàng tử, cho dù chênh lệch cũng không thể kém bao nhiêu phải không?
Dù sao hắn cũng không cần phải đế ý đến rượu và đồ ăn, kiếm bộn không lỗ!
ừm, nhà tiếp theo!
Vân Hạc đắc ý trong lòng, không để ý đến ánh mắt khác thường của Cao Hợp, lại cùng Cao Hợp tiến đến nhà chương các lão.
Lần này, Vân Hạc càng thêm thẳng thắn.
Sau khi hắn nói rõ ý đồ đến đây, bèn nói thẳng luôn với
Chương Hòe: “Ta mới từ phủ Tĩnh quổc công tới, Tĩnh quổc công nói trong triều nhiều chuyện, hắn lễ đến người không đến, hi vọng Chương các lão…”
“Hai ngày này, lão hủ cũng rất nhiều việc!”
Chương Hòe cắt ngang lời Vân Hạc: “Lão hủ cũng lễ đến người không đến, cũng xin điện hạ đừng đế trong lòng.”
“Ồ…”
Trên mặt Vân Hạc lộ vẻ thất vọng, nhưng
trong lòng thì vui vẻ vui vẻ không thôi.
Ai mà thèm ngươi đến!
Lễ đến là được!
Lại xong một người!
Tiếp đó, Vân Hạc lại dẫn Cao Hợp đi liên tục mấy nhà.
Có Từ Thực Phủ và chương các lão xung phong, tất cả mọi người đều lấy cớ trong triều bề bộn công việc, tỏ vẻ lễ đến nhưng người không đến.
Sau khi đến vài nhà, Cao Hợp cũng thấy mất mặt thay cho Vân Hạc nhưng trong lòng Vân Hạc lại vui vẻ không thôi.
Đến khi họ trở lại trong phủ thì đã rất muộn.
Vân Hạc không kịp ăn cơm, nhất định phải đến chuồng ngựa xem trước.
“Hình như ngựa của Viên Tông tướng quân trông đẹp hơn một chút.”
Vân Hạc sờ cằm, tự lấm bấm.
Cao Hợp nghe vào trong tai, trái tim không khỏi co giật dữ dội.
Chỉ đẹp hơn một chút thôi sao?
Sức chịu đựng, lực bộc phát hoàn toàn không phải thứ mà ngựa bình thường có thể so được đâu!
Vân Hạc nghĩ nghĩ, sau đó nói với Cao Hợp: “Hai con ngựa này thưởng cho ngươi và Chu Mật.”
“Điện hạ, không được! Cái này quá quý giá!” Cao Hợp kinh sợ nói.
“Quý giá?”
Vân Hạc ra vẻ mờ mịt: “Một con ngựa có thể đắt cỡ nào chứ?”
“Đây cũng không phải là ngựa bình thường!” Cao Hợp lắc đầu nói: “Theo tiếu nhân thấy, hai thớt ngựa này đều là chiến mã thượng đẳng có giá trị trăm lượng hoàng kim!”
“Quý giá như vậy sao?”
Vân Hạc quá sợ hãi.
Một lượng hoàng kim tương đương với một trăm lượng bạc.
Chẳng phải là nói mình đã lỗ mất hai vạn lượng bạc sao?
Hân biết ngựa của phụ tử Viên Tông nhất định không rẻ nhưng không ngờ chúng lại có giá trị như vậy.
Mình vừa mang Santana đối lấy Ferrari sao?
“Đúng là rất quý giá!”
Cao Hợp gật đầu nói: “Hơn nữa, có tiền cũng không mua được!”
“Vậy cũng không sao cả!”
Vân Hạc suy nghĩ một hồi, rồi xua tay nói: “Dù sao ta cũng không biết cưỡi nên cũng không cần đến ngựa tốt như vậy, cứ ban thưởng cho các ngưoi đi!”
Cao Hợp muốn từ chối nữa, nhưng Vân Hạc lại kiên định nói: “Quyết định như vậy đi!”
Cao Hợp không thế từ chối được, đành phải tạ hắn đã ban thưởng, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Hạc cũng nhiều thêm một tia cảm kích và tôn kính.
Vân Hạc tùy ý cười cười, nhưng trong lòng thầm hô, lão tử đã bỏ hết cả tiền vổn rồi đấy!
Hai người khốn kiếp các ngưoi cũng đừng làm kẻ khốn kiếp!
Nếu không, dù đến chân trời góc biến, lão tử cũnq phải chơi chết các nqươi!