Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 11 Ta muốn tạo phản
Chương 11: Ta muốn tạo phản
Hai ngày sau, Lục hoàng tử chuyến đến phủ, theo thường lệ mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Nhưng mà bên ngoài phủ Lục hoàng tử Tất náo nhiệt, thỉnh thoảng, các quan viên trong triều phái người hầu hoặc là vãn bối tới đưa lễ vật, nhưng đều đế lễ vật lại rồi rời đi, ngay cả cửa cũng không vào.
So với bên ngoài phủ náo nhiệt, thì trong phủ lại có vẻ quạnh quẽ.
Vân Hạc ngồi một mình ở hậu viện suy tư kế hoạch tiếp theo, hôm nay vừa thu lễ như thế, hẳn là đã có tiền.
Tiếp theo là lúc có nhân thủ cho riêng mình!
Nhưng hấn không thể đế cho người khác nhìn ra dã tâm của mình, cho nên không thể trắng trợn mời chào môn khách hiệp sĩ, như thế sẽ rất phiền phức.
“Khởi bấm điện hạ, Thấm tiểu thư tới.”
Lúc này, tỳ nữ đến báo.
“Dần nàng vào!”
Vân Hạc ra vẻ cô đơn phất phất tay, nhưng trong lòng lại âm thầm nghi hoặc.
Thấm Hĩnh tới làm gì?
Không phải là đến xem chuyện cười của
mình chứ?
Hay là nói nàng đã nghĩ thông suốt biết trường hợp như hôm nay sẽ không có ai đến, nên nàng nhất định phải đến?
Đợi Thấm Hĩnh tiến đến, Vân Hạc lại đế cho tỳ nữ lui ra.
“Không phải tố chức yến tiệc chiêu đãi quần thần sao? Tại sao còn chưa bày tiệc rượu?”
Thấm Hĩnh cũng không hành lễ, vừa tiến đến đã nói móc Vân Hạc.
Vân Hạc nhún nhún vai, lơ đễnh nói: “Dù sao cũng không có ai đến, bày tiệc rượu cũng lãng phí phải không?”
Ra vẻ nhẹ nhõm!
Thấm Hĩnh hừ nhẹ một tiếng trong lòng, thản nhiên nói: “Ngươi còn kiên cường hơn một chút so với tưởng tượng của ta, ta vốn cho rằng ngươi sẽ trốn đi khóc nhè.”
Ta khóc cái mọe ngươi ấy!
Trong lòng Vân Hạc khó chịu, có chút hăng hái hỏi: “Vậy khi ngươi biết phải tổ chức hôn lễ với ta xong có trốn đi khóc nhè không?”
“Ngươi…”
Thấm Hĩnh biến sắc, đột nhiên siết chặt nắm đấm bước về phía trước.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi còn muốn đánh ta đúng không?”
Vân Hạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Hĩnh: “Uống cho ngươi học rộng hiểu nhiều, ngay cả đạo lý gả gà theo gà, gả cho chó thì theo chó mà cũng không hiểu sao?”
Thấm Hĩnh nghe vậy thì càng thêm tức giận không chịu nối.
Trong một nháy mắt như vậy, Thấm Hĩnh thật sự muốn đập nắm đấm xuống.
Nhưng cân nhắc hậu quả của việc làm như vậy, cuối cùng nàng vẫn nhịn được.
“Không cần ngươi phải nhắc nhở!”
Thấm Hĩnh cổ nén xúc động đánh người, lạnh như băng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ta có thế gả cho ngươi, nhưng nếu ngươi dám đụng đến ta, không phải là ta không thể biến ngươi thành thái giám đâu!”
“Thôi được rồi.”
Vân Hạc im lặng nhìn Thấm Hĩnh: “Ngươi không phô trương thanh thế thì sẽ chết sao?”
Đôi lông mày của Thấm Hĩnh nhíu lại, lạnh lùng cười, nói: “Ngươi cảm thấy ta đang dọa ngươi?”
“Lại đây ngồi đi, ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết.”
Vân Hạc khẽ ngoắc tay một cái với nàng, rồi lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Thấm Hĩnh hừ lạnh một tiếng rồi đi tới.
Khoảnh khắc nàng tới gần, Vân Hạc đột nhiên vỗ một cái vào mông của nàng.
Thấm Hĩnh phản ứng cực nhanh, như tia chớp bắt được tay Vân Hạc, mặt mũi tràn đầy sương lạnh thét lên: “Có phải ngươi đang tìm chết hay không?”
Con mẹ nó?
Vân Hạc ngạc nhiên nhìn Thấm Hĩnh.
Cô nàng này phản ứng nhanh như vậy sao?
“Có phải ngươi cũng biết võ công hay không?”
Vân Hạc hoàn toàn không để ý đến ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Thấm Hĩnh, tràn đầy phấn khởi hỏi.
“Ta hỏi có phải ngươi đang tìm chết hay không?”
Hai mắt Thấm Hinh phun lửa, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.
“Được rồi.”
Vân Hạc lắc đầu cười một tiếng: “Ta cho ngươi mượn lá gan, ngươi dám giết ta sao? Đừng nói là giết ta, ngay cả vặn gãy tay của ta ngươi
cũng không dám!”
Cô nàng này!
Đúng là con hố giấy!
Động một chút lại kêu đánh kêu giết nhưng nàng dám sao?
Nếu nàng dám thì sẽ không rưng rưng lĩnh chỉ.
“Vậy sao?”
Thấm Hĩnh hừ lạnh, lập tức bắt đầu vặn cánh tay Vân Hạc.
Vân Hạc bị đau, nhưng lại cắn chặt răng không rên một tiếng, hai mắt nhìn chòng chọc vào Thấm Hĩnh.
Thế mà oắt con vô dụng này không kêu thành tiếng?
Thấm Hĩnh hoi ngạc nhiên, lại lần nữa tăng thêm sức.
Vân Hạc vẫn không lên tiếng như cũ, cứ như vậy nhìn Thẩm Hĩnh.
Không hiểu sao, Thấm Hĩnh lại bị nhìn đến xấu hố.
Cuối cùng, Thấm Hĩnh vẫn không dám làm gì Vân Hạc, oán hận không thôi buông tay Vân Hạc ra.
Vân Hạc nhẹ nhàng hoạt động cánh tay, lại
hỏi: “Xem ra, võ công của ngươi không tệ!”
“Dư sức để xử ngươi!”
Thấm Hĩnh hừ lạnh, vẫn không quên lạnh lùng cảnh cáo Vân Hạc: “Lần sau còn dám động tay chân nữa thì ta nhất định sẽ bẻ tay ngươi!”
Vân Hạc buồn cười: “Đừng nói chuyện tàn nhẫn như thế! Ngươi không mệt hả?”
“Ta…”
Thấm Hĩnh cứng họng.
Rõ ràng nàng tức giận đến muốn chết, nhưng lại không thế làm gì Vân Hạc, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó phụng phịu.
Vân Hạc mỉm cười liếc nhìn Thấm Hinh một chút, lại hỏi: “Ngươi tự mình tới, hay là có người gọi ngươi tới đây?”
Thấm Hĩnh hừ lạnh: “Nếu không phải thân thể mẫu thân ta và những người khác không thoải mái, thì ta còn lâu mới đến!”
Đúng là nàng không muốn đến, nhưng lại không thể không đến.
Tựa như nhị tấu Diệp Tử đã nói, nơi này sắp tới cũng là nhà của nàng!
Dù chỉ là đi ngang qua sân khấu thì cũng phải đến nhìn một chút!
Nhìn dáng vẻ không tình nguyện này của
nàng, Vân Hạc không khỏi lắc đầu cười một tiếng: “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta, vậy thì đến nơi khác đi! Hoặc là về nhà ngươi cũng được.”
Thấm Hĩnh nghe vậy thì lập tức đứng dậy.
Nhưng mà nàng không xê dịch bước chân.
Sau một lát, Thấm Hĩnh lại lần nữa ngồi xuống, dò xét Vân Hạc từ trên xuống dưới.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Vân Hạc khó hiếu hỏi.
Thấm Hĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Vân Hạc: “Nhị tẩu của ta nói, ngươi là con hàng âm hiểm thích vụng trộm giở trò xấu! Hôm trước ngươi cổ ý ngã ngựa để giá họa cho Viên Khuê, có đúng không?”
Hả?
Thế mà Diệp Tử đã nhìn ra?
Nữ nhân này không đơn giản!
Trong lòng Vân Hạc hơi động, nhưng bên ngoài lại chững chạc đàng hoàng nói: “Ta không gọi đây là âm hiểm, mà là hành vi lão Lục!”
Hắn vốn xếp thứ sáu mà!
Đương nhiên là phải làm chút chuyện mà lão Lục nên làm rồi.
“Hành vi lão Lục? Ngươi nói năng lộn xộn cái gì đấy?”
Thấm Hĩnh liếc mắt nhìn hắn một cách khó hiểu, lại hỏi: “Nói như vậy, ngươi thừa nhận mình đã cố ý ngã ngựa để giá họa cho Viên Khuê sao?”
“Đúng vậy!”
Vân Hạc dứt khoát thừa nhận.
“Ngươi…”
Thấm Hĩnh ngạc nhiên: “Ngươi không sợ ta nói cho Viên gia?”
“Cái này thì có gì phải sợ?”
Vân Hạc nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn dò xét xung quanh một phen, rồi hạ giọng nói: “Ta còn có thể nói cho ngươi biết, hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi quần thần, kỳ thật chỉ vì mượn cơ hội đế vơ vét của cải, sau đó đến Sóc Bắc nuôi binh tạo phản!”
Tạo… Tạo phản?
Thấm Hĩnh đột nhiên mở to mắt, ngây ngốc nhìn Vân Hạc.
Thấm Hĩnh cũng không cơm trưa ở chỗ Vân Hạc mà vội vã chạy về nhà.
Sau khi nói cho Diệp Tử biết những gì Vân Hạc đã nói, mặt mũi Thấm Hĩnh lại tràn đầy hưng phấn nói: “Ta sẽ lập tức tiến cung để nói tin tức này cho bệ hạ, chỉ cần bệ hạ xử tử Vân Hạc, ta sẽ
không cần gả cho hắn nữa!”
“ừm, muội đi mau đi!”
Diệp Tử nhẹ nhàng gật đầu: “Thuận đường cho người chuẩn bị kỹ càng quan tài cho nhà chúng ta!”
“Hả?”
Thẩm Hĩnh trợn tròn mắt nhìn về phía Diệp Tử, cau mày nói: “Ta còn chưa thành hôn với hắn, hẳn là nhà chúng ta sẽ không bị liên lụy mới phải?”
“Ta nói muội có ngổc hay không hả?”
Diệp Tử bị chọc giận quá mà cười lên: “Muội cảm thấy bệ hạ sẽ tin tưởng muội sao? Bệ hạ sẽ chỉ cho rằng muội không muốn gả cho Lục hoàng tử, nên cố ý vu khổng là hắn tạo phản! Muội nói xem, dưới cơn thịnh nộ, bệ hạ có thế chém đầu cả nhà chúng ta hay không ?”
“Không phải… Chuyện này…”
Thấm Hĩnh hơi sững người: “Đây là những gì Vân Hạc tự nói!”
“Sau đó thì sao?”
Diệp Tử liếc mắt nhìn nàng một chút: “Bệ hạ sẽ hỏi muội, Vân Hạc lấy cái gì để tạo phản? chỉ bằng ba nghìn binh mã thủ hạ của Hổ Liệt tướng quân là có thể tạo phản sao? Hắn dọn đến tân gia, cả triều văn võ cũng chưa tới chúc mừng, hắn có
vây cánh để cùng tạo phản sao?”
Nàng ấy biết, Vân Hạc dám nói ra thì có nghĩa là hắn ăn chắc sẽ không có ai tin tưởng hắn sẽ tạo phản.
Thấm Hĩnh sửng sốt nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Đúng vậy!
Vân Hạc lấy cái gì để tạo phản?
Một người có ba nghìn binh mã là có thế tạo phản thì triều đại Đại Càn đã loạn từ lâu rồi!
Về phần kết đảng mưu phản, càng không thể!
Nhưng đây thực sự là những gì Vân Hạc chính miệng nói ra!
Nói ra như vậy mà còn không có ai tin?
“Được rồi, đừng nghĩ đến mấy ý đồ xấu nữa, muội nên vui vẻ mới phải!”
Diệp Tử kéo Thấm Hình ngồi xuống: “Vị phu quân này của muội không hề phế như những gì người khác nói đâu! Ta thấy hắn đang giấu tài!”
Diệp Tử vừa thuyết phục Thấm Hĩnh, vừa âm thầm suy tư.
Xem ra, mình phải tìm cơ hội tâm sự với vị Lục hoàng tử thâm tàng bất lộ này mới được…