Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 12 Sứ đoàn Bắc Hoàn đến
Chương 12: Sứ đoàn Bắc Hoàn đến
Một bữa tiệc tân gia mà không ai đến thăm đã giúp Vân Hạc kiếm lời đầy bồn đầy bát.
Mặc dù Văn Đế bởi vì quốc sự nên không có tự mình đến đây, nhưng cũng sai người đưa lễ vật tới.
Văn Đế đã tặng quà, thì những hoàng tử, công chúa kia cũng tự nhiên không thể không tặng.
Còn có rất nhiều người mà hắn không đến phát thiếp mời cũng cho người đưa lễ vật tới.
Theo ước tính sơ bộ, chỉ riêng những lễ vật này đã có giá trị mười vạn lượng bạc.
Bây giờ vấn đề đau đầu là làm thế nào để kiếm tiền từ những thứ này.
Ngày hôm trước thu lễ, ngày hôm sau đã bán ra ngoài, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì cũng không tốt!
Vân Hạc nghĩ đến nửa đêm mà vẫn không nghĩ được lý do hợp lý nào, cuối cùng dứt khoát lười nghĩ nữa.
Dù sao đến lúc đại hôn còn phải thu một đợt lễ vật nữa, đến lúc đó nghĩ biện pháp quy sang tiền một thể vậy!
Đêm khuya, trong hoàng cung.
“Tình huống bên lão Lục như thế nào?”
Văn Đế cho người lui hết ra rồi đơn độc gọi ảnh vệ tới hỏi thăm.
Ảnh vệ trả lời: “Hầu như văn võ cả triều đêu đưa lễ vật qua, ngoại trừ Lục hoàng tử phi thì không có ai đến phủ chúc mừng cả.”
“Lão Lục phản ứng thế nào?”
Văn Đế lần nữa hỏi thăm.
Ảnh vệ nói: “Nghe người trong phủ nói, hình như tâm trạng của Lục điện hạ không được tốt lắm, đến giữa trưa cũng chưa ăn cơm, chỉ ngồi một mình ở hậu viện rất lâu.”
“Ôi…”
Văn Đế nghe vậy thì lập tức không nhịn được thở dài một tiếng.
Đứa nhỏ này cần gì phải thế chứ?
Biết rõ sẽ không có người đến hiện trường chúc mừng, còn phát nhiều thiệp mời ra ngoài như vậy.
Ngược lại hắn đã làm trọn vẹn cấp bậc lễ nghĩa.
Kết quả người bị khó chịu không phải là chính hắn sao?
Ảnh vệ thoáng im lặng, còn nói: “Bệ hạ, còn một chuyện nữa.”
“Nói!”
“Ngày hôm trước, Lục điện hạ đến bái phỏng Thấm gia thì tình cờ gặp Kỵ đô úy Tả Đồn Vệ, Viên Khuê. Lục điện hạ vổn muổn học kỹ năng cưỡi ngựa của Viên Khuê thì lại bị Viên Khuê đấy xuống ngựa, Viên Khuê còn cười to tại chỗ…”
“Viên Khuê? Nhi tử của Viên Tông?”
“Vâng!”
Trong phút chốc, ánh mắt Văn Đế đột nhiên lóe lên vẻ lạnh lùng.
Sau một lúc im lặng, Văn Đế lại hỏi: “Viên Tông nói thế nào?”
Ảnh vệ trả lời ngay: “Viên Tông đưa Viên Khuê đến phủ của Lục điện hạ bồi tội…”
Ảnh vệ nói kỹ càng toàn bộ quá trình bồi tội của phụ tử Viên Khuê.
Nghe Ảnh vệ nói xong, Văn Đế không khỏi sửng sốt.
Để Viên Tông viết thiệp mời giùm?
Còn đổi mất bảo mã ngàn lượng hoàng kim của phụ tử Viên Tông, khiến phụ tử Viên Tông phải ngậm bồ hòn làm ngọt?
Đây có giống chuyện mà lão Lục có thể không?
Sau một lúc im lặng, Văn Đế lại hỏi: “Động
thái lần này của lão Lục là vô tình hay là cố ý?”
“Hẳn là vô ý.”
Ảnh vệ nói: “Lục điện hạ nhờ Viên Tông viết giùm thiệp mời, là bởi vì chữ viết tay của hắn không dễ nhìn, đổi ngựa của phụ tử Viên Tông là bởi vì Lục điện hạ vừa chuyển vào trong phủ, không biết con ngựa kia là của phụ tử Viên Khuê…”
tỉ II
Nghe ảnh vệ bấm báo, khuôn mặt Văn Đế đột nhiên giật nhẹ.
Ông ấy vừa cảm thấy chuyện này buồn cười, vừa cảm thâỳ đứa con kia của mình thực sự quá vô dụng.
Văn Đế âm thầm suy nghĩ một phen, rồi ra lệnh cho ảnh vệ: “Tìm một cơ hội đánh Viên Khuê một trận! Đừng bại lộ thân phận là được!”
“Hả?”
Ảnh vệ ngự tiền thất lễ, ngạc nhiên nhìn Văn Đế.
Lặng lẽ đánh Viên Khuê một trận?
Cái này… Cái này cũng không giống chuyện mà Văn Đế có thể làm.
“Hả cái gì mà hả?”
Văn Đế trừng mắt nhìn Ảnh vệ một cái: “Cứ
làm theo là được!”
Viên Khuê đấy nhi tử của ông ấy ngã ngựa, theo tính tình nóng nảy của mình, sẽ không thiếu phần thưởng mấy chục đại bản cho Viên Khuê.
Nhưng Vân Hạc đã nhận lễ vật mà phụ tử Viên Tông mang đến, nếu ông ấy còn xử phạt Viên Khuê nữa thì không quá thích hợp.
Nhưng ông ấy lại nuốt không trôi khấu khí này, nên chỉ có thế phái người lặng lẽ đánh Viên Khuê một trận.
Ảnh vệ nhận lệnh, khom người cáo lui.
Đợi đến khi ảnh vệ rời đi, Văn Đế lại không khỏi thầm mắng: “Tên phế vật này! Bị người đấy ngã ngựa cũng không dám nổi giậní Làm sao trâm lại sinh ra thứ ăn hại như thế chứ?”
Văn Đế mắng Vân Hạc một trận, nhưng lại không ngừng vò đầu mình.
Chậm nhất trong vòng hai ngày, sứ đoàn Bắc Hoàn sẽ đến Hoàng thành.
Là bình hay chiến, hiện tại vẫn chưa được quyết định.
Chiến thì không dám chiến, cũng vô lực tái chiến!
Thực lực quân sự không bằng Bắc Hoàn, hậu quả cuộc phản loạn của tiền Thái tử vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Lấy cái gì đế chiến?
Nhưng nếu phải cho Bắc Hoàn lương thực, hiện tại ông ấy nuốt không trôi khấu khí này!
Đau đầu, vô cùng đau đầu!
Văn Đế suy tư cho đến tận hừng đông, lúc này mới ra quyết định.
Cho đi!
Nếu bây giờ không cho thì đến lúc thiết kỵ Bắc Hoàn đến cướp, chẳng những không giữ nối lương thực, mà lãnh thổ Đại Càn cũng không giữ nổi!
Thậm chí còn dao động căn cơ của Đại Càn!
Trước tiên cứ ổn định nội bộ Đại Càn đã, mấy năm nữa lại tìm Bắc Hoàn rửa nhục sau!
Hai ngày sau, vào buổi chiều.
Vân Hạc vừa mua một nha đầu suýt chút nữa bị cha ruột bài bạc bán vào thanh lâu thì có người trong cung đến.
“Đêm nay bệ hạ sẽ thiết yến khoản đãi sứ đoàn Bắc Hoàn ở Vạn Thọ cung, mời Lục điện hạ và Lục hoàng tử phi đúng giờ dự tiệc.”
“Được rối, làm phiền công công!”
Vân Hạc tiếp chỉ, sau đó lại cho người thưởng cho công công đến đây truyền lời.
Công công tạ ơn ban thưởng rồi vui vẻ rời đi.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Tân Sênh, Tân trong gian lao, Sênh trong trúc sênh! Tên mới, đời mới!”
“Tạ điện hạ ban tên!”
“Được rồi, đưa người xuống tắm rửa đi!”
Vân Hạc phân phó tỳ nữ trong phủ một tiếng, rồi dẫn Cao Hợp rời đi.
Không bao lâu sau, Cao Hợp đã đánh xe ngựa đi vào Thấm phủ.
Lần này, Thấm phu nhân không cáo ốm không gặp hắn nữa.
Khi bước vào nhà, Vân Hạc cố ý lườm Diệp Tử một cái, thấy Diệp Tử cũng đang nhìn mình, còn lộ ra một nụ cười đầy ấn ý.
Vân Hạc lặng lẽ nháy mắt với nàng âỳ, mỉm cười đáp lại.
Xem ra, Diệp Tử đã đọc hiếu tín hiệu mình truyền lại cho nàng ấy qua Thấm Hĩnh.
Đúng là một nữ nhân thông minh!
Có hi vọng thu về dưới trướng!
Sau khi hàn huyên đơn giản, Vân Hạc nói rõ ý đồ đến đây.
Mặc dù Thấm Hĩnh không tình nguyện, nhưng đây là yêu cầu đặc biệt của Văn Đế nên nàng cũng không có cách nào từ chối được, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
“Đêm nay ta đi theo ngươi để ngươi mất mặt!”
Trong xe ngựa, Thấm Hĩnh duy trì khoảng cách với Vân Hạc, vẻ mặt không hài lòng.
Những người đến đêm nay chắc chắn đều là hoàng tử, công chúa và trọng thần trong triều.
Mình đi dự tiệc với Vân Hạc, sẽ bị người ta chế giễu!
Nàng không tin Vân Hạc đang giấu tài đâu!
Hắn chỉ là một hoàng tử uất ức không có căn cơ, lại không có quyền thế, giấu tài để làm gì?
Hắn còn có thế lên trời chắc?
Nhị tấu chính là đang giúp Vân Hạc nói những điều tốt đẹp, để cho mình tiếp nhận hắn sớm một chút mà thôi!
“Chúng ta ăn nhiều, ít nói chuyện là được rồi.”
Vân Hạc tùy ý cười một tiếng: “Chúng ta cứ ăn uống đủ rồi rời đi là xong.”
Hân còn chưa muốn tham gia!
Đang yên đang lành ai lại muốn lục đục với
người khác, quá mệt mỏi!
Nhưng Ván Đế đã cho người truyền lời, hắn không đi cũng không được!
“Ăn no chưa?”
Thấm Hĩnh bĩu môi, hừ lạnh nói: “Nói ta bị những cái nhìn nhìn khinh bỉ làm cho no bụng còn tạm được!”
“Vậy ngươi thả lỏng đi.”
Vân Hạc giữ nguyên dáng nhẹ nhàng: “Nếu người khác chế giễu ngươi, thì ngươi cứ coi kẻ đó như cái rắm là được!”
“Ta cũng không có bản lĩnh nén giận như ngươi!” Thẩm Hĩnh nói móc.
“Vậy ngươi cứ làm theo tính khí của mình đi.”
Vân Hạc nhún vai: “Nếu ngươi chết, phụ hoàng lại tứ hôn một lần nữa cho ta là được! Dù sao ta cũng là người sẽ chết trên chiến trường, cho dù ngươi gây chuyện như thế nào, ngươi cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến ta!”
“Ngươi…”
Thấm Hĩnh hơi sững người, trong nháy mắt bị hắn chọc tức đến mức nói không ra lời.
Nàng đột nhiên phát hiện, cái rắm vô dụng này chẳng có bản lĩnh gì cả, nhưng nói tới nói lui ngược lại có thế khiến cho người ta tức giận đến
thố huyết.
Vân Hạc nhắm mắt lại, mỉm cười không nói một lời.
Hắn đang ước gì có người chế giễu mình đây!
Hôm nay người khác không chế giễu hắn, hắn vẫn phải đi lên.
Hắn có thể dẫn dắt những huynh đệ kia giúp đỡ môt chút mà!