Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 13 Tam ca, cho ta mượn chút bạc đi
Chương 13: Tam ca, cho ta mượn chút bạc đi
Vạn Thọ cung.
Còn một lát nữa mới đến lúc bắt đầu tiệc tối
Nhưng mà đã có rat nhiều người đang chờ đợi bên ngoài cung điện.
Đây là yến tiệc do Văn Đế tổ chức cho sứ đoàn Bắc Hoàn đón gió tây trần, đây là lúc thể hiện rõ ràng quốc cách của vương triều Đại Càn nên không ai dám đến trễ.
Đúng như Thấm Hĩnh dự đoán, ngoại trừ hoàng thân quốc thích thì đều là trọng thần trong triều đến đây, triều thần từ tam phấm trở xuống không có tư cách tham gia.
“Lục đệ, hôm nay là ngọn gió nào đã thổi ngươi tới đây vậy?”
“Ta còn tưởng rằng Lục đệ lại muốn giả bệnh chứ!”
“Đây chính là Lục ca sao? Hình như ta chưa gặp bao giờ?”
“Ngươi mới bao lớn? Đừng nói ngươi chưa từng gặp, ngay cả chúng ta đều chưa được gặp Lục ca của ngươi, hắn còn khó gặp hơn nữ tử trong khuê phòng…”
Khi Vân Hạc và Thấm Hĩnh đến, một đám
hoàng tử, công chúa nhao nhao giễu cợt hắn, ngay cả lão Bát mới mười ba tuổi cũng hùa theo đám người giễu cợt hắn.
Đối mặt đám người châm chọc khiêu khích, trong lòng Thấm Hĩnh ấm ức muốn chết, nhưng Vân Hạc lại bình tĩnh dị thường, sắc mặt hắn không hề có một tia gợn sóng.
“Lục đệ, ngươi nói chuyện đi chứ!”
Ngũ hoàng tử Vân Đình trêu tức nhìn Vân Hạc: “Nghe nói mấy ngày trước ngươi nói chuyện trên triều rất lưu loát mà, sao hôm nay lại không nói gì?”
“Đúng thế Lục ca!”
Bát hoàng tử cười khinh bỉ: “Ngươi cũng không định giới thiệu một chút về Lục hoàng tử phi của ngươi cho chúng ta sao? Thế này không tổt lắm đâu.”
Nhị hoàng tử vỗ vai Bát hoàng tử: “Ngươi cũng đừng làm khó dễ Lục ca của ngươi, cũng không phải là ngươi không biết tật xấu của hân, càng nhiều người, hắn càng không dám nói chuyện…”
Thẩm Hĩnh không nghe nối nữa, vội nhẹ nhàng kéo Vân Hạc một cái.
Đồ bỏ đi, sao ngươi không nói một câu nào hết vậy!
Họ là Hoàng tử, ngươi cũng là Hoàng tử mà!
Không thể trêu vào, còn không dám nói một câu sao?
Mắt thấy hỏa hầu đã không sai biệt lắm, Vân Hạc “rụt rè” nhìn về phía Nhị hoàng tử: “Nhị ca, ta… Ta muốn nói với ngươi một chuyện.”
“Nói đi!”
Nhị hoàng tử đùa giỡn nói: “Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì cứ việc nói thẳng! Bây giờ ngươi là Hổ Liệt tướng quân! Đừng hèn nhát nữa!”
Nghe Nhị hoàng tử nói ra phong hào “Hố Liệt tướng quân” này của Vân Hạc, đám người không khỏi cười to.
Không nên gọi là Hố Liệt tướng quân.
Phải gọi là chịu chết tướng quân mới phải!
“Ồ.”
Vân Hạc gật đầu, thử thăm dò nói: “Nhị ca, cho ta mượn một chút ngân lượng đi!”
“Hả?”
Nhị hoàng tử sửng sốt, đám người đang cười vang cũng im bặt.
Mượn ngân lượng?
Cái tên nhát gan này mở miệng nói câu đầu tiên là mượn ngân lượng?
“Nhị ca, cho ta mượn một chút ngân lượng
đi!”
Vân Hạc “lấy hết dũng khí” mở miệng lần nữa.
Sắc mặt Nhị hoàng tử tối sầm: “Lục đệ, tại sao ngươi lại tìm ta mượn ngân lượng?”
“Trong phủ chi tiêu quá lớn.”
Vân Hạc giả trang thành dáng vẻ vô cùng tội nghiệp: “Qua ít ngày nữa là ta và Thấm Hĩnh sẽ tổ chức đại hôn, mặc dù có phủ nội vụ giúp đỡ xử lý nhưng trên tay ta thực sự túng quẫn, sắp hết bạc để thưởng rồi. Nhị ca, ta muốn mượn ngươi một ít ngân lượng!”
“Lão Lục, đây là lỗi của ngươi!”
Nhị hoàng tử không vui: “Ta nghe nói mấy ngày trước khi ngươi dọn vào phủ mới đã nhận được không ít lễ vật, sao ngươi có thể không có ngân lượng được?”
Vân Hạc lắc đầu, cay đắng nói: “Những cái kia đều là tâm ý của đại thần trong triều và chư vị huynh đệ, sao ta có thể cầm đi bán đổi ngân lượng chứ? Nếu truyền ra ngoài, liệu có thể…”
“Tại sao lại không thế bán?” Nhị hoàng tử trợn tròn mắt: “Có đôi khi ta thiếu ngân lượng, ta cũng bán cả đồ mà phụ hoàng ban thưởng! Bán được, ngươi yên tâm lớn mật bán đi!”
Nghe Nhị hoàng tử nói, trong lòng Vân Hạc
không khỏi cười to.
Lão tử chờ chính là câu nói này của ngươi!
Chính là ngươi bảo ta bán!
Về sau ai dám nói hắn bán những vật kia là vì góp nhặt tiền tài để tạo phản, lão tử sẽ bảo kẻ đó đi tìm ngươi!
Vân Hạc cười to trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ khó xử: “Thế này không tốt lắm đâu? Nhị ca, ngươi cứ cho ta mượn một ít ngân lượng đi, sau khi đại hôn ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Nhị hoàng tử chỉ vào những hoàng tử và công chúa khác: “Dù sao ta cũng không có ngân lượng cho ngươi mượn, ngươi có thế hỏi họ một chút xem có người bằng lòng cho ngươi mượn ngân lượng hay không.”
Nói xong, Nhị hoàng tử lập tức chạy trốn, chỉ sợ bị ôn thần này quấn lấy đòi mượn ngân lượng.
Vân Hạc giương mắt, khuôn mặt “u sầu” nhìn về phía hoàng tử, công chúa khác.
Đối diện với ánh mắt của Vân Hạc, đám người giống như là nhìn thấy ôn thần vậy, vội vàng rời đi để không bị ôn thần quấn lấy mượn ngân lượng.
Trong khoảnh khắc, đám người xúm lại ở bên cạnh họ đã chạy không còn một mống.
Không có đám người ngu xuấn này, Vân Hạc đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình trong lành hơn rất nhiều.
“Có mất mặt hay không hả?”
Thẩm Hĩnh tức giận không thôi, nói: “Biết rõ họ sẽ không cho ngươi mượn ngân lượng, ngươi còn không biết xấu hổ mở miệng làm gì? Ta còn thấy mất mặt thay ngươi!”
“Không phải ta không còn cách nào khác sao?” Vân Hạc hít cái mũi, ánh mắt lại rơi vào trên người Thấm Hinh: “Hay là, ngươi có thể cho ta mượn…”
“Nghĩcũng đừng nghĩl”
Thấm Hĩnh trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của Vân Hạc, quay đầu sang một bên.
Nếu như có khả năng, nàng thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đúng lúc này, Vân Lệ đã bị một đám người vây quanh.
Bây giờ, đảng của Tam hoàng tử là có quyền lực nhất trong triều.
Vân Lệ vừa đến đã trở thành tiêu điểm hiện trường.
Vân Lệ liếc mắt đã thấy Vân Hạc và Thẩm Hĩnh đứng một mình ở một bên.
Nhìn thấy Vân Hạc, trong mắt Vân Lệ lặng yên hiện lên một tia sáng dữ tợn, sau đó chậm rãi đi về phía Vân Hạc.
“Lục đệ, mấy ngày không gặp, khí sắc của ngươi tốt hơn nhiều rồi!”
Vân Lệ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vân Hạc nói.
“Chẳng phải là nhờ phúc của Tam ca sao?”
Vân Hạc thay đổi dáng vẻ uất ức trước đó, cười toe toét nói: “Tam ca, phía dưới của ngươi còn đau phải không?”
Phía dưới còn đau phải không?
Khuôn mặt Vân Lệ co giật dữ dội, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, phía dưới của hắn ta không còn đau đớn như lúc đầu nữa.
Nhưng ngay khi lời nói của Vân Hạc vừa thốt ra, hân ta lại cảm thấy phía dưới của mình mơ hồ đau nhói.
“Mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi to lên rồi!”
Vân Lệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Hạc, sau đó lại tiến đến bên tai Vân Hạc, hung tợn nói nhỏ: “Yên tâm, ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường!”
“Tam ca, ngươi lại muốn vu không ta mưu phản đúng không?”
Vân Hạc đột nhiên khuếch đại giọng nói: “Chuyện này cũng không phiền Tam ca phí tâm, lát nữa ta sẽ nói với phụ hoàng là ta muốn đến Sóc Bắc đế nuôi binh tạo phản, cầu phụ hoàng ban thưởng ta một chén rượu độcl Ta cũng không cần đến Sóc Bắc chịu chết, chỉ cần không chết ở trên tay ngươi là được.”
Nghe Vân Hạc nói, sắc mặt Vân Lệ tái xanh.
Hắn ta không bao giờ ngờ rằng tên khốn nạn vô dụng này lại kêu to lên trước mặt mọi người.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người bên ngoài cung Vạn Thọ đều nhốn nháo nhìn qua.
Không ai quan tâm Vân Hạc nói cái gì mà chạy tới Sóc Bắc nuôi binh tạo phản, tất cả đều coi như hắn đang nói nhảm.
Tạo phản, tên khốn kiếp vô dụng này lấy cái gì để tạo phản?
Đừng nói là cho hắn ba ngàn binh mã, cho dù cho hắn ba vạn đại quân thì hắn cũng không tạo phản nối!
Điểm chú ý của tất cả mọi người đều trong câu nói Vân Lệ muốn tự tay giết chết Vân Hạc.
Đặc biệt là những hoàng tử trưởng thành và vây cánh của bọn họ, tất cả đều là hưng phấn dị
thường.
Vân Lệ công khai nói muốn giết Vân Hạc trước mặt mọi người, chuyện này có thể lấy ra làm áng văn chương!
Vân Lệ đột nhiên giật mình một cái, rồi thở phì phò kêu lên: “Lục đệ, ngươi chớ nói lung tung! Ta nói muốn giết ngươi lúc nào?”
Vân Hạc hừ nhẹ: “Không phải ngươi vừa mới nói sao, muốn tự tay tiễn ta lên đường!”
“Ngươi lý giải sai rồi!” Vân Lệ chột dạ không thôi, cười khan nói: “Ta nói là, tự mình tiễn ngươi rời Hoàng thành đến Sóc Bắc, Tam ca muổn đích thân tiễn ngươi, không phải muốn giết ngươi!”
“Tam ca, ta vô dụng nhưng không ngốc!”
Vân Hạc hừ nhẹ, nói rất chắc chán: “Ta đá bị thương mệnh căn của ngươi, ngươi sẽ có ý tốt tiễn ta rời Hoàng thành sao? Nhất định là ngươi muốn tự tay giết ta, đế báo thù cho việc ta đá ngươi!”
“Khụ khụ… Lục đệ, không thể nói lung tung lời này đâu!”
Trong lòng Tam hoàng tử tức giận đến muốn chết, nhưng vẫn vội vàng cười nói: “Chuyện trước đó là do Tam ca không đúng, ngươi đá ta một cái, chúng ta xem như huề! về sau chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa có được không?”
“Thật sao?”
Vân Hạc “ngây thơ” hỏi.
“Thật!”
Tam hoàng tử gật đầu: “Làm sao Tam ca lại đế chút chuyện nhỏ này ở trong lòng được?”
Vân Hạc bán tín bán nghi, lại mở to mắt nhìn Tam hoàng tử: “Nếu Tam ca cho ta mượn một ít ngân lượng thì ta sẽ tin Tam ca thực tình muốn cùnq ta biến chiến tranh thành tơ lụa…”