Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 14 Bắc Hoàn ra oai phủ đau
Chương 14: Bắc Hoàn ra oai phủ đau
Mượn ngân lượng?
Nghe được lời nói của Vân Hạc, sắc mặt Vân Lệ tái xanh.
Tên khốn kiếp này!
Hắn đúng là rất biết thuận cột trèo lên trên!
Thôi bỏ đi!
Mượn thì mượn!
Vừa vặn cũng cho mọi người thấy rằng mình và hắn đã biến chiến tranh thành to lụa.
Về sau tên khốn kiếp này có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tìm tới mình!
“Lục đệ, ngươi muốn mượn bao nhiêu ngân lượng?”
Vân Lệ hỏi thăm.
“Ba vạn lượng!”
Vân Hạc trực tiếp dùng công phu sư tử ngoạm, còn đáng thương nói ra nỗi khố tâm riêng của mình.
Ý hắn là ba vạn lượng còn không đủ đâu, có thể mượn thêm là tốt nhất.
Ba, ba vạn lượng?
Khuôn mặt Vân Lệ co giật dữ dội, hắn ta suýt chút nữa đạp Vân Hạc một phát.
Tiền hàng tháng của những hoàng tử như họ cũng chỉ mới một ngàn lượng.
Tên chó chết này lại há mồm đòi ba vạn lượng!
Hân coi mình là quốc khố à?
Vân Lệ tức giận muốn chết nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thế móc từ trên người ra một tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho Vân Hạc: “Tam ca đưa cho ngươi hết ngân phiếu trên người rồi đấy, không đủ thì ngươi tìm Nhị ca bọn họ mượn đi!”
Nói xong, Vân Lệ trực tiếp chạy trốn, trong lòng hung dữ nghĩ: Sau này sẽ chơi chết ngươi!
Con chim ngu xuấn!
Vân Hạc cười to trong lòng, đắc ý bắt đầu đếm ngân phiếu.
ừm, một vạn ba ngàn lượng, cũng không quá ít!
Không hố là Tam hoàng tử, mang theo trong người hơn vạn lượng ngân phiếu!
Thật có tiền!
“Mau thu lại đi, đừng làm chuyện mất mặt nữa!”
Thấm Hĩnh tức giận trừng mắt nhìn Vân Hạc, trong lòng thầm mắng tên khốn kiếp này đúng là
không biết xấu hố.
Vì vay tiền mà dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tên khốn kiếp này cũng không ngốc!
Còn biết thừa cơ lừa đảo?
ừ, không ngốc, chính là quá phế!
Có vết xe đổ của Vân Lệ, lần này hoàn toàn không có ai chủ động tới tìm Vân Hạc nữa.
Đều sợ bị hắn quấn lấy đòi vay tiền!
Sau khi đợi bên ngoài cung Vạn Thọ thêm hai khắc đồng hồ nữa, cuối cùng Văn Đế cũng hạ lệnh cho đám người tiến vào.
Đám người lần lượt ngồi xuống dựa theo tuổi tác và chức quan cao thấp.
Vân Hạc vốn định dẫn Thấm Hĩnh tránh vào trong góc, nhưng lại bị thái giám kéo đến vị trí ở giữa lão Ngũ và lão Thất.
Thôi vậy, đã không tránh khỏi, vậy thì thản nhiên tiếp nhận đi!
Văn Đế và sứ đoàn Bắc Hoàn còn chưa ra trận, sau khi mọi người ngồi xuống cũng châu đầu ghé tai nói nhỏ với nhau.
Vân Hạc nhìn hai bên một chút, lại để mắt tới Ngũ hoàng tử: “Ngũ ca, ngươi cho ta mượn chút…”
“Ta cũng không có ngân lượng cho ngươi mượn!”
Ngũ hoàng tử bóp tắt suy nghĩ của Vân Hạc, lập tức giả bộ như đang nói chuyện với Ngũ hoàng tử phi.
Vân Hạc quay đầu sang bên kia, lại đế mắt tới lão Thất ngồi cạnh.
Không đợi hắn mở miệng, lão Thất đã quay mặt ra chỗ khác.
“Đừng làm chuyện mất mặt nữa!”
Thấm Hĩnh hạ giọng, hai mắt như phun lửa lườm Vân Hạc một cái.
Ngươi biết cái gì!
Vân Hạc thầm mắng trong lòng một tiếng, lúc này mới an phận ngồi ở chỗ đó không ngấng đầu lên.
Hiện trường có không ít người vừa nói vừa cười, chỉ có Vân Hạc và Thẩm Hĩnh là không có ai quan tâm.
Thấm Hĩnh nhìn Vân Hạc kiểu gì cũng thấy không thoải mái, nên cũng lười nói chuyện với hắn.
Vân Hạc không quan tâm, trong lòng hắn đã nghĩ đến chuyện sẽ bán những món lễ vật kia ở đâu?
Chà, kiếm tiền!
Tim người!
Trước khi đến Sóc Bắc, hắn vẫn phải bồi dưỡng tâm phúc cho mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Vân Hạc lại rơi vào trên người Thấm Hinh.
“Không cho phép nhìn ta!”
Thẩm Hĩnh dữ dằn lườm Vân Hạc một cái, mặt mũi nàng tràn đầy ghét bỏ.
Nàng thật sự muốn thoát khỏi nơi rách nát khiến mình cảm thấy bực bội này!
Mẹ nó chứ!
Vân Hạc lắc đầu, dập tắt những suy nghĩ trong lòng.
Hiện tại cô nàng này đang mang theo thành kiến nhìn mình.
Mặc dù hôn sự của họ đã được quyết định, nhưng hiến nhiên cô nàng này còn chưa tiếp nhện hiện thực, muốn phát triển nàng thành tâm phúc thì có chút mạo hiếm!
Thôi bỏ đi!
Đi tìm nhị tấu của nàng vậy!
ừm, vẫn là tấu tử tốt hơn!
“Bệ hạ giá lâm!”
Ngay lúc Vân Hạc đang suy nghĩ lung tung thì thái giám đột nhiên hô to.
“Cung nghênh bệ hạ!”
Vân Hạc đứng lên theo đám người, cung nghênh Văn Đế đến.
Sau khi Văn Đế ngồi xuống, mới tuyên sứ đoàn Bắc Hoàn tiến vào.
“Tuyên sứ đoàn Bắc Hoàn vào điện!”
Thái giám tiếng hô lớn, sứ đoàn Bắc Hoàn do quốc sư Ban Bố dẫn đầu ngẩng đầu bước vào.
Vân Hạc cảm thấy những tên khốn kiếp này không phải để làm sứ giả, mà giống như bọn họ tới đây để tuyên chiến!
Nhìn thấy dáng vẻ vênh vang đắc ý của sứ đoàn Bắc Hoàn, không ít người của phái chủ chiến hận đến nghiến răng.
Trong mắt Văn Đế cũng là lạnh lẽo chớp động, ông ấy đang cố gắng đè nén lửa giận, ánh mắt dừng lại trên người Ban Bố rất lâu không muốn rời đi.
Năm năm trước ông âỳthân chinh Sóc Bắc, đã trúng quỷ kế của Ban Bố, lúc đó mới bị trọng binh Bắc Hoàn bao vây.
Mặc dù Thấm Nam chinh liều chết mở đường máu giải vây, nhưng sĩ khí Đại Càn đã suy, cuối cùng vẫn bị ép phải nhượng lại đất đai của
ba quận phía bắc sông Bạch Thủy để đối lấy hòa bình.
Bây giờ gặp lại Ban Bố, có thế coi là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
“Hoàng đế Đại Càn, năm năm không gặp, phong thái của ngươi càng hơn dĩ vãng!”
Ban Bố đứng vững, vẻ mặt tươi cười nhìn Văn Đế.
Chỉ là bên trong nụ cười này lại tràn ngập châm chọc.
“Lớn mật!”
Dụ quốc công Tiêu Vạn Cừu vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ quát: “Sứ đoàn Bắc Hoàn yết kiến, vì sao không hành lễ Hoàng đế triều ta?”
Tiêu Vạn Cừu là danh tướng Đại Càn, cũng là trụ cột vững vàng của phái chủ chiến trong triều.
Ban Bố khinh thường như vậy, làm sao ông ta có thế không tức giận?
“Hành lễ?”
Ban Bố cười ha ha, mặt mũi tràn đầy khinh miệt nói: “Nam nhi Bắc Hoàn ta, từ trước đến nay chỉ hành lễ với kẻ mạnh! Tướng bên thua, không cần hành lễ?”
Nghe Ban Bố nói, đám người không khỏi giận tím mặt.
“Làm càn!”
Vân Lệ nóng lòng biếu hiện cũng đột nhiên đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Phụ hoàng có ý tốt thiết yến đón gió tấy trần vì các ngươi, mà các ngươi lại ngạo mạn vô lễ như thế? Quổc sư đừng quên, lần này là Bắc Hoàn cầu lương Đại Càn ta!”
“Cầu lương?”
Ban Bổ ngạo mạn cười một tiếng: “Vị Hoàng tử này, sợ là ngươi còn không có biết rõ tình hình, lần này chúng ta đến đây là bảo Đại Càn đưa lương thực, không phải cầu!”
Lời nói của Ban Bố lại lần nữa kích thích lửa giận của đám người.
“Quốc sư quá mức vô lễ!”
“Man di! Đây chính là man di không hiếu lễ pháp!”
“Nám năm trước ở trận chiến Sóc Bắc, Đại Càn ta cũng chưa bại trận!”
“Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ trục xuất sứ đoàn Bắc Hoàn, chuẩn bị chiến tranh toàn diện…”
Không ít người vỗ bàn đứng dậy theo, nhìn chằm chằm Ban Bố.
Không ít người của phái chủ hoà đều đứng lên.
Cũng không phải toàn bộ phái chủ hoà đều
là quân bán nước, chỉ là góc độ nhìn vấn đê không giống, nhưng liên quan đến thể diện quốc gia và mặt mũi Văn Đế, họ vẫn rất nghiêm túc.
Mặc dù Từ Thực Phủ có ý định làm người hòa giải, nhưng cũng không dám đứng ra vào lúc này.
Văn Đế còn chưa tỏ thái độ, y còn cần quan sát.
Thấm Hĩnh nhẹ nhàng kéo Vân Hạc một cái, ra hiệu cho Vân Hạc đứng dậy giận dữ máng mỏ sứ đoàn Bắc Hoàn.
Lúc này không biểu hiện thì còn phải đợi tới khi nào?
Nhưng mà Vân Hạc lại bất động như núi.
Thấm Hĩnh kéo Vân Hạc mấy lần mà hắn đều không có phản ứng, nàng không khỏi mắng cái tên phế vật vô dụng này trong lòng.
Nếu không phải thân phận có giới hạn, nàng cũng muốn đứng lên giận dữ mắng mỏ sứ đoàn Bắc Hoàn ngạo mạn.
Văn Đế lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, trên mặt không nhìn thấy một tia gọn sóng, nhưng trong lòng đang cật lực áp chế lửa giận.
Nếu không phải tiền Thái tử mưu phản dẫn đến trong triều bất ổn, ông ấy thật sự muốn khiến trách sứ đoàn Bắc Hoàn một phen, sau đó trực
tiếp trục xuất luôn.
Nhưng cân nhắc đến hậu quả khi làm như vậy, cuối cùng ông ấy vẫn nhịn được.
Thật lâu sau, Văn Đế chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói: “Nếu như ngay cả chút lễ nghi ấy mà Quốc sư cũng không hiếu, vậy thì bữa tiệc hôm nay ngừng ở đây đi!”
Nói rồi, Văn Đế định rời đi.
Dưới tình huống không dám trục xuất sứ đoàn Bắc Hoàn thì đây là biện pháp duy nhất đế ông ấy bảo toàn mặt mũi và thể diện quốc gia.
“Khoan đã!”
Ban Bổ gọi Văn Đế lại, ngạo nghễ cười nói: “Muốn ta hành lễ cũng không phải không thể, nhưng mà phải xem Đại Càn có bản lĩnh này hay không đã!”
Văn Đế hơi nheo mắt lại: “Lời này có ý gì?”
Ban Bổ cười ha ha, sau đó móc từ trên người ra một vật rồi đưa nó ra trước mặt mọi người.
Nhìn vật trong tay Ban Bố, con ngươi Vân Hạc đột nhiên co rụt lại.
Khối rubik!