Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 15 Thờỉ gian nửa chén trà là đủ
Chương 15: Thờỉ gian nửa chén trà là đủ
Đây có phải là phiên bản cố đại của khối rubik không?
Nhưng đây chỉ là khối rubik 3x3x3 cơ bản nhất hơn nữa nó còn được làm bằng ngọc.
Mọi người nhìn thấy thứ nằm trong tay Ban Bố thì ai ai cũng nghi ngờ.
Ngoại trừ Vân Hạc, chưa có người nào ở Đại Càn từng nhìn thâỳ đồ vật như thế này hết.
Ban Bố liếc nhìn mọi người với vẻ mặt kiêu căng: “Nghe nói văn phong của Đại Càn đang thời hưng thịnh, có rất nhiều người học rộng tài cao.”
“Hôm nay bốn quốc sư sẽ sử dụng vật này đế kiếm tra mọi người, xem Đại Càn có ai có khả năng phá giải được nó không!”
“Nếu như ở Đại Càn không có dũng sĩ nào, cũng không có người tài cao học rộng thì tại sao bốn quổc sư phải hành lễ?”
Nghe Ban Bố nói, mọi người nghi ngờ.
“Có lão phu đây!”
Tiêu Vạn Cừu là người xông ra đầu tiên, hừ nhẹ đầy vẻ khinh thường: “Chỉ là một thứ đồ chơi rách nát, lão phu chỉ cần dùng một tay cũng có thể bóp nát nó!”
// fỉ
Mặt Vân Hạc hơi giật giật cạn lời mà nhìn ông lão.
Người ta muốn ông phá giải nó, chứ không bảo ông bóp nát nó!
“Tiêu lão tướng quân, e rằng ông không hiểu ý của ta.”
Ban Bố cười nhạo nói: “Ta muốn ông phá giải thứ này chứ không phải bóp nát nó!”
“Phá giải?” Tiêu Vạn Cừu không hiểu: “Phá giải như thế nào?”
“Đơn giản!”
Ban Bố cười chế nhạo: “Vật này có sáu mặt và sáu màu khác nhau, chỉ cần làm cho những miếng gỗ nhỏ cùng màu ở trên cùng một bề mặt mà không làm hỏng nó trong vòng nửa giờ là được.”
“Chỉ vậy thôi?”
Trên mặt Tiêu Vạn Cừu tràn ngập vẻ khinh thường: “Chẳng cần mất đến nửa giờ, lão phu chỉ cần chớp mắt một cái là thực hiện xong cái trò trẻ con ba tuổi này.”
Nói xong, Tiêu Vạn Cừu cướp lấy khối rubik từ tay của Ban Bố với vẻ khinh bỉ và bắt đầu mày mò.
Ban Bố mỉa mai nhìn Tiêu Vạn Cừu, chờ xem trò vui.
Tiêu Vạn Cừu ra sức mày mò, nhưng mất nửa ngày, ông ta còn chẳng làm được một mặt nói chi đến sáu mặt.
Tiêu Vạn Cừu càng làm càng cuống, ông ta chỉ muốn đập tan thứ này thành từng mảnh rồi ghép lại.
Thâỳ vậy, Ban Bố cười nhạo: “Tiêu tướng quân, quả thực một võ tướng như ông không hợp phá giải thứ này đâu. Hay là ông nhường lại cho các vị văn thần có tư duy nhanh nhạy đi!”
‘Vớ vấn!”
Tiêu Vạn Cừu không phục, ông ta gân cổ cãi cố: “Chẳng qua lão phu chưa hiếu thứ đồ chơi này, ta mò mẫm thêm một lúc nữa là được!”
Nói xong, Tiêu Vạn Cừu lại bắt đầu chiến tiếp.
Thế nhưng thứ đồ chơi này như thể có quỷ, cái này ghép lại được với nhau thì cái kia lại bị lệch.
Tiêu Vạn Cừu xoay xở mãi nhưng vẫn không ghép xong được một mặt.
“Tĩnh quốc công, vẫn là đế ta đi!”
Vân Lệ cười ha hả bước lên phía trước.
Tiêu Vạn Cừu thực sự không thể ghép chúng lại với nhau. Vì thế khi nhìn thấy Vân Lệ bước lên, ông ta chớp thời cơ đưa khối rubik cho
hắn ta.
Vân Lệ cầm lấy khối rubik, hắn ta ra vẻ nghiên cứu, lại cười ha ha nhìn Ban Bố: “Muốn phá giải được thứ này cần phải có mẹo đúng không?”
“Đúng!”
Ban Bố gật đầu.
“Bổn hoàng tử sẽ cho ngưoi thấy Đại Càn của ta có rất nhiều người tài cao học rộng!”
Vân Lệ khịt mũi, hân ta lập tức bắt đầu chiến đấu.
Dường như Vân Lệ lợi hại hơn Tiêu Vạn Cừu một chút thật.
Sau khi mày mò một hồi, cuối cùng hắn ta đã hoàn thành một mặt.
Nhìn thấy một mặt đã được ghép xong, Vân Lệ mỉm cười và giơ mặt đã ghép xong lên cho Ban Bổ xem: “Thế nào?”
Nhìn thấy một mặt đã được ghép xong, các văn thần lập tức vui mừng khôn xiết.
“Tam điện hạ uy vũ!”
“Không hổ là Tam điện hạ, quả nhiên vừa nhìn đã biết!”
“Tam điện hạ trí dũng song toàn, là tấm gương cho chúng thần noi theo!”
‘Vần là Tam điện hạ lợi hại…”
Mọi người không tiếc lời ca ngợi Vân Lệ.
Đặc biệt là những người thuộc phe Tam hoàng tử, suýt chút nữa họ đã nhảy đến trước mặt Văn đế nói rằng nên phong ngay cho người thông minh như Tam điện hạ trởthành Thái tử.
Thấy vậy, Văn Đế không khỏi hơi gật đầu.
Quả thực lão Tam rất thông minh!
Có thể trọng dụng!
“Tam hoàng tử, ngài đừng vui mừng quá sớm!”
Ánh nhìn của Ban Bố tràn ngập vẻ khinh thường, hắn ta nhìn Vân Lệ như đang nhìn một con khỉ: “Ngài mới chỉ phá giải được một mặt, vẫn còn năm mặt nữa đấy!”
“Quy luật đều như nhau!”
Vân Lệ cười đắc ý: “Ta đã phá giải được một mặt, không phải những mặt còn lại cũng y chang sao?”
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu theo.
Nhìn Vân Lệ tiếp tục giải khối rubik, Vân Hạc âm thầm lắc đầu.
Đúng là tên ngốc!
Nếu như ghép dễ thế thì người ta dùng để ra oai phủ đầu với các người làm gì?
Còn tưởng rằng hắn ta thông minh thật sao?
Chỉ là cái đồ khoe mẽ thôi oắt!
Thấy Vân Hạc lắc đầu, Thấm Hinh hừ một tiếng: “Ngươi ghen tị à?”
“Ta ghen tị với hắn ta?”
Vân Hạc cong môi: “Hắn ta không ghép xong được đâu!”
“Ngươi chỉ đang ghen tị mà thôi!”
Thấm Hĩnh hừ lạnh nói: “Ngươi làm được thì lên đi! Không làm được thì đừng đứng ở đây ghen tị trù ẻo người khác!”
Vân Hạc khẽ nhếch khóe miệng, kinh ngạc nói: “Đừng bảo ngươi thích lão Tam đấy nhé?”
“Ta nhổ vào!”
Thấm Hĩnh khẽ nhố nước miếng, nói với vẻ mặt oán hận: “Gia dinh đế vương là loại mất nhân tính nhất! Ta không muốn dính líu với bất cứ tên nào trong hoàng thất hết!”
Úi chà?
Cô nàng này không ngốc à nha!
Còn biết gia đình đế vương là mất nhân tính nhất à?
ừm!
Được đấy!
Tuy hơi ngốc nhưng chí ít không thích lão
Tam.
vẫn chấp nhận được!
Trong khi hai người đang thì thầm, trên trán Vân Lệ bắt đầu đổ mồ hôi.
Thực ra muốn ghép một mặt không khó.
Nhưng khi hắn ta cố gắng phá giải mặt thứ hai, hắn ta mới phát hiện ra rằng mọi thứ không dễ xơi chút nào.
Dù làm thế nào đi chăng nữa, hắn ta cũng không thể khôi phục mặt thứ hai.
Ngay cả mặt đầu tiên mà hắn ta vừa ghép xong cũng bị rối tung.
Nhìn thấy nhiều người đang mỏi mắt nhìn mình, Vân Lệ càng cảm thấy lo lắng hơn.
Thế nhưng hắn ta càng cuống thì lại càng không ghép được.
Bây giờ mà bỏ cuộc thì rất xấu hố nên hắn ta đành cắn răng ghép tiếp.
Thấy vẻ mặt của Vân Lệ có gì đó không ổn, đột nhiên mọi người trở nên căng thẳng.
“Tam hoàng tử, thế nào?”
Ban Bổ cười cợt nhìn Vân Lệ: “Có vẻ như ngài không phá giải được thứ này!”
“Ai… Ai nói vậy!”
Vân Lệ cứng miệng nói: “Không phải ngươi nói nửa canh giờ sao? Mới hết được bao nhiêu thời gian? cho bổn hoàng tử thêm một chút thời gian, ta chắc chắn sẽ phá giải được nó!”
Ban Bố lắc đầu, cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngài, cho dù ta cho ngài thêm mười ngày thì ngài cũng phá giải được đâu!”
“Nói bậy!”
Vân Lệ gân cổ cãi, mặt hơi đỏ lên.
“Để ta!”
Lúc này, người của Văn Hoa các đứng dậy.
Vân Lệ tìm được lối thoát, vội vã đưa khối rubikcho hắn ta.
Tuy nhiên chẳng được bao lâu, người này cũng chán nản.
Vì thế, Nhị hoàng tử lại đứng lên.
Cũng chẳng được bao lâu sau, Nhị hoàng tử cũng phát hiện không thế phá giải được thứ này.
Mọi người lần lượt lên thử.
Nửa canh giờ sắp trôi qua, không có một ai khôi phục được mặt thứ hai.
Ban Bố lắc đầu, ngước mắt nhìn Văn đế: “Xem ra suy nghĩ của bốn quốc sư không hề sai! Đường đường là Đại Càn, vậy mà chẳng có dũng sĩ nào nên hồn, cũng chẳng có kẻ học nào đa tài!
Hoàng đế Đại Càn như vậy, không xứng đế bổn quốc sư hành lễ!”
“Ngươi…”
Sắc mặt Văn đế tái mét, ông âỳ tức giận đến mức run rây.
Quần thần cũng vô cùng phẫn nộ, họ đua nhau trừng mắt nhìn Ban Bố.
“Tùy tiện lấy một thứ đồ chơi rách nát ra để kiếm tra tài năng và học vấn ư?”
“Đúng vậy, nếu như ngươi có bản lĩnh thì chúng ta thi đấu ngâm thơ với nhau!”
“Theo ta thấy, thứ này không thế phá giải được. Chẳng qua quốc sư tạo ra thứ này đế làm khó chúng ta mà thôi!”
“Đúng, chắc chắn là như vậy…”
Mọi người đều gật đầu đồng ý và cảm thấy không có cách nào phá giải được thứ này.
Lúc này, Vân Hạc từ từ đứng dậy và nhìn về phía Ban Bố với ánh mắt khinh thường.
“Tại sao phải mất nửa giờ đế phá thứ đổ chơi nho nhỏ này? Thời gian nửa chén trà là đủ rồi!”
Khi giọng nói của Vân Hạc vang lên, tiếng trò chuyện của mọi người im bặt.