Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 16 Cược
Chương 16: Cược
Lục hoàng tử?
Vân Hạc?
Tên phế vật đó á?
Thoáng chốc, một loạt từ ngữ hiện lên trong đầu mọi người.
Nhưng tất cả những từ ngữ đó đều nhằm vào một người, Vân Hạc.
Hân vừa nói gì?
Phá giải thứ này chỉ bằng thời gian nửa chén trà?
Tên này có bị điên không?
Tất cả các quan văn võ và các hoàng tử ấêu không phá giải được thứ này, làm sao hắn có thể phá giải nó trong thời gian nửa chén trà được?
Nếu như muốn thu hút sự chú ý thì cũng đừng khoe khoang tới mức đó chứ!
Thấy mọi người nhìn qua đây, Thẩm Hĩnh suýt chút nữa hộc máu. Nàng vội vàng kéo và ra hiệu Vân Hạc ngồi xuống.
Tên phế vật này bị thần kinh rồi!
Lúc cần đứng lên thế hiện thì không đứng, đến lúc không cần đứng lên thể hiện thì hắn lại đứng?
Lại còn thời gian nửa chén trà?
Cho dù hắn có thời gian nửa năm thì hắn cũng không phá giải được thứ này!
“Lục đệ, ngồi xuống!”
Sắc mặt của Nhị hoàng tử đột nhiên tối sầm lại, hắn ta nghiêm nghị quát: “Đây là chuyện quốc gia đại sự, không phải là lúc để ngươi đùa giỡn!”
Từ Thực Phủ vừa cười nhạo vừa nhìn chằm chằm Vân Hạc: “Lục điện hạ, ngài đừng nói nhảm nữa, hiện tại đang có rất nhiều người nhìn ngài đấy! Tuy rằng đây không phải là triều đường nhưng vẫn đang ở trước mặt bệ hạ! Nếu như ngài nói bậy thì sẽ bị trừng phạt vì tội khi quân đấy!”
“Đúng!”
Vân Lệ gật đầu nói: “Hôm nay ngươi mà phạm tội khi quân trước mặt đoàn sứ thần Bắc Hoàn thì dù Tam ca muốn bảo vệ ngươi cũng không được!”
Lúc này, Vân Lệ vui sướng đến phát điên.
Họ đang có ý định đế tên phế vật này khiêu khích sứ đoàn Bắc Hoàn, sau đó nhân cơ hội khiến hắn chết không có chỗ chôn!
Không ngờ họ còn chưa kịp ra tay, tên phế vật này đã tự tìm đường chết sao?
Hắn thực sự cho rằng tự đi tìm đường chết ở Sóc Bắc là phụ hoàng sẽ không trách phạt nữa
sao?
Ngu xuẩn!
“Tam ca, ngươi lại vu oan cho ta rồi.”
Vân Hạc giả vờ đau khổ nhìn Vân Lệ.
“Ngươi đừng nói linh tinh!”
Vân Lệ trừng mắt nhìn Vân Hạc: “Tại sao Tam ca lại vu oan cho ngươi được? Vừa rồi mọi người đều nhìn ra ngươi đang phạm tội khi quân!”
Nghe Vân Lệ nói, những người theo phe Tam hoàng tử đêu gật đầu.
“Phạm tội khi quân ngay trước mặt mọi người là tội không thể tha!”
“Đây là chuyện quốc gia đại sự, không được nói linh tinh!”
“Dám khi quân ngay trước mặt sứ đoàn Bắc Hoàn, tội nặng hơn một bậc!”
“Lục điện hạ, ngài…”
Thoáng chổc, mọi người lần lượt lên tiếng.
Hầu hết đều thuộc phe Tam hoàng tử nhưng cũng có người thuộc phe các hoàng tử khác.
“Lão Lục! Ngồi xuống!”
Văn Đế trừng mắt nhìn Vân Hạc, tức giận nói: “Nếu như ngươi còn dám ăn nói linh tinh nữa thì ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi vì tội khi quân
đấy!”
Lời của Văn Đế vang lên, mọi người giật thót tim.
Rõ ràng Văn Đế đang bảo vệ Lục hoàng tử!
Như vậy có nghĩa là chuyện vừa rồi sẽ đi vào quên lãng, miễn là sau này không có ai nhắc lại là được.
Tim Thẩm Hĩnh đập thình thịch, nàng lại kéo Vân Hạc ngồi xuống.
Tuy nhiên Vân Hạc vẫn không ngồi xuống, hắn nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, thứ này chẳng có gì đặc biệt cả, nhi thần phá giải nó dễ như trở bàn tay!”
“Ngươi…”
Văn Đế hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thầm mắng tên phế vật ngu ngốc không biết trời cao đất dày này.
Vân Lệ nhìn chằm chằm Vân Hạc, ra vẻ thở dài ngao ngán: “Lục đệ, Tam ca phải nói ngươi như thế nào ngươi mới chịu thôi đây? vốn dĩ phụ hoàng không muốn truy cứu nhưng tại sao ngươi vẫn không biết điều? Ngươi có sẵn sàng chịu phạt vì tội khi quân không?”
“Tam ca nói vậy là sai rồi.”
Vân Hạc lắc đầu nói: “Nếu như ta không phá giải được thì mới phạm tội khi quân, nhưng nếu
như ta có thể phá giải trong thời gian nửa chén trà thì làm sao phạm tội khi quân được?”
II II
Vân Lệ nghẹn lời, hắn ta hừ lạnh nói: “Ngưoi cho rằng chuyện này đơn giản như ngươi nghĩ sao?”
Bao nhiêu người tốn chừng ấy thời gian còn chưa ghép xong hai mặt, vậy mà hắn muốn ghép xong chỉ trong nửa chén trà?
Nói chuyện viển vông!
Không biết trời cao đất dày!
Có điều không sao cả, chỉ cần hắn bị trị tội khi quân, để xem hắn bị xử như thế nào!
Ban Bổ xem kịch một lúc lâu, thầm mắng người Đại Càn chỉ biết đấu đá lẫn nhau, hắn ta lắc đầu chế nhạo: “Đường đường là Đại Càn lại chỉ biết ba hoa chích chòe!”
Sau khi nghe Ban Bổ nói, mọi người lập tức trừng mắt nhìn Vân Hạc.
Một mình hắn xấu mặt cũng được, đừng khiến cho cả Đại Càn mất mặt theo chứ!
Thấm Hĩnh kéo Vân Hạc mâỳ lần nhưng hân chẳng có phản ứng gì, nàng vô cùng tức giận, mặc kệ hắn.
Chết đi! Chết đi!
Chết sớm càng tốt!
Nếu như hắn chết sớm thì nàng không phải gả cho hắn nữa!
Vân Hạc nhướng mày cười nói: “Quốc sư chắc chắn bốn hoàng tử không phá giải được sao?”
“Đương nhiên!”
Ban Bố tự tin nói: “Thứ này do chính tay bổn quổc sư làm ra. Ngay cả bốn quổc sư cũng không thể giải nó trong vòng nửa chén trà được!”
“A?”
Vân Hạc kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Ban Bố.
Vãi chưởng!
Thứ do chính tay mình làm ra mà vẫn không thể hồi phục lại với tốc độ nhanh?
Vậy thì làm sao tên này có thể nghĩ ra cách làm ra thứ này được?
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Vân Hạc, Vân Lệ cười thầm trong lòng.
Tên phế vật này chết điếng rồi đúng không?
Bây giờ còn dám khoe khoang nữa không?
Chỉ bằng hắn mà cũng thích khoe mẽ!
Cũng chẳng nhìn lại bản thân xem mình như thế nào!
Chết sớm càng tốt!
Nếu như hắn chết sớm thì nàng không phải gả cho hắn nữa!
Vân Hạc nhướng mày cười nói: “Quốc sư chắc chắn bốn hoàng tử không phá giải được sao?”
“Đương nhiên!”
Ban Bố tự tin nói: “Thứ này do chính tay bổn quổc sư làm ra. Ngay cả bốn quổc sư cũng không thể giải nó trong vòng nửa chén trà được!”
“A?”
Vân Hạc kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Ban Bố.
Vãi chưởng!
Thứ do chính tay mình làm ra mà vẫn không thể hồi phục lại với tốc độ nhanh?
Vậy thì làm sao tên này có thể nghĩ ra cách làm ra thứ này được?
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Vân Hạc, Vân Lệ cười thầm trong lòng.
Tên phế vật này chết điếng rồi đúng không?
Bây giờ còn dám khoe khoang nữa không?
Chỉ bằng hắn mà cũng thích khoe mẽ!
Cũng chẳng nhìn lại bản thân xem mình như thế nào!
“Vân Hạc!”
Đột nhiên giọng nói của Văn Đế trở nên nghiêm nghị, ông ấy tức giận hét lớn: “Ngồi xuống!”
“Phụ hoàng, xin người hãy tin tưởng nhi thần!”
Vân Hạc lặng lẽ nhìn Văn Đế rồi nói chuyện với Ban Bố: “Quốc sư, nếu như ngài đã nói rằng không thể phá giải thứ này trong vòng nửa chén trà, vậy chúng ta cá cược nhé?”
“Cá cược?”
Ban Bố cười nói: “Lục hoàng tử muốn cược cái gì?”
Văn Đế sợ Vân Hạc cược chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, ông ấy lập tức hét lên đầy giận dữ: “Người đâu, mau lôi cổ Vân Hạc xuống cho ta!”
“Đợi đã!”
Ban Bố giơ tay ngăn cản Văn Đế: “Hoàng đế Đại Càn, triều ngài có câu quân vương không nói đùa! Lục hoàng tử là Hoàng tử, những lời ngài âỳ nói trước mặt mọi người không thể rút lại dễ dàng đúng không?”
Văn Đế nghẹn lời, nhất thời không nói được lời nào.
Đúng vậy!
Quân vương không nói đùa!
Những lời nhi tử của Hoàng đế nói trước mặt mọi người không thể rút lại dễ dàng được!
Hơn nữa lại còn nói trước mặt sứ thần Bắc Hoàn!
Văn Đế vô cùng tức giận cho binh lính lui ra, lạnh lùng trừng Vân Hạc rồi quay sang một bên.
Nếu như tên phế vật này dám cá cược chuyện quốc gia đại sự thì ông ấy sẽ giết nó!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Lệ và những người cùng phe cười thầm trong bụng. Họ chỉ muốn nhìn xem Vân Hạc sẽ chết như thế nào.
“Lục hoàng tử, ngài có thể nói cho ta biết ngài muốn cược như thế nào không?”
Ban Bố nở nụ cười trên môi, có vẻ như đã bị Vân Hạc thuyết phục.
“Đơn giản thôi!”
Vân Hạc nói: “Nếu như ta không thế phá giải thứ này trong thời gian nửa chén trà thì hôm nay ngươi không cần phải hành lễ với phụ hoàng!”
Sau khi Vân Hạc nói xong, Văn Đế đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên ý muốn giết người.
Thấy vậy, Vân Lệ bật cười.
Tên phế vật này dám dùng thứ đó để cược
sao?
Hẳn chết chắc rồi!
“Được!”
Ban Bố cười sảng khoái, vẻ mặt giễu cọt: “Cảm ơn Lục hoàng tử!”
“Đừng vội cảm ơn ta!”
Vân Hạc lắc đầu: “Nhưng nếu ta phá giải trong vòng nửa chén trà thì ngươi không những phải hành lễ với phụ hoàng của ta theo lễ nghi của triều đình mà còn phải trả lại vùng đất phía nam sông Bạch Thủy cho ta!”
Trả lại đất?
Đột nhiên trong mắt Ban Bố lóe lên tia sáng lạnh lùng, hắn ta lập tức lắc đầu: “Có thế hành lễ theo yêu cầu của Lục hoàng tử, nhưng ta không thể đưa ra quyết định cuối cùng về việc trả lại đất được!”
“Không phải ngài tự tin lắm sao?” Vân Hạc hào hứng nói.
Ban Bố lắc đầu nói: “Cho dù có tự tin đến đâu thì ta cũng không thể cược bằng lãnh thổ của nước mình được!”
“Vậy ta sẽ đặt cược nhiều hơn!”
Vân Hạc khẽ mỉm cười: “Nếu như ta không thể phá giải trong vòng nửa chén trà thì ta sẽ cho
ngài cái đầu của ta! Ngài có dám cược không?”
Ầm!
Vân Hạc vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Hắn định cược bằng mạng sống của mình ư?
Nhưng rất nhanh, mọi người đều phản ứng lại.
Nếu như Vân Hạc thua cược thì hắn nhất định sẽ chết.
Dù sao hắn cũng chết, nếu như hắn giao đầu cho sứ đoàn Bắc Hoàn thì đã sao?
Tên phế vật này nghĩ thoáng thật!
Ban Bố nghĩ.
Lấy được đầu của nhi tử Văn Đế cũng là một thành tựu lớn!
Đây cũng coi như là một sự sỉ nhục đổi với Đại Càn!
“Được!”
Ban Bố sảng khoái đồng ý, hắn ta cười nói: “Đầu của Lục hoàng tử sẽ do bốn quốc sư quyết định! Lục hoàng tử yên tâm, đầu của ngài sẽ được treo ở sông Bạch Thủy!”
“Nói lời giữ lời!”
Nói xong, Vân Hạc bước ra ngoài và nhặt khối rubik lên.
Văn Đế không muốn nhìn tiếp, quay đầu sang chỗ khác.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Vân Hạc quan sát khối rubik môt lúc rồi chắp tay lại.