Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 17 Một vụ cược khác
Chương 17: Một vụ cược khác
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Vân Hạc đã dừng lại.
Trước sự nghi ngờ của mọi người, Vân Hạc giơ khối rubik lên.
Đột nhiên con ngươi của Ban Bố co rút lại, hắn ta ngơ ngác nhìn khối rubik trong tay Vân Hạc với ánh mắt không thể tin nổi.
Không thể nào!
Sao có thế nhanh như vậy được?
Nhìn khối rubik trong tay Vân Hạc, mọi người ở Đại Càn hoàn toàn chết lặng.
Cái này đã bị phá giải rồi sao?
Mọi người ra sức dụi mắt nhưng vẫn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Nhưng khối rubik vẫn là khối rubik, chỉ là sáu mặt đều có màu sắc giống nhau.
Thực sự bị phá giải rồi!
Không cần đến nửa chén trà như Vân Hạc nói!
Chỉ trong chốc lát đã phá giải xong mất rồi!
Vân Lệ và các Hoàng tử khác đều trong trạng thái chết lặng.
Làm sao có thể?
Họ đã mày mò rất lâu nhưng cùng lắm chỉ ghép được một mặt!
Làm thế nào mà tên phế vật này có thể phá giải thứ này nhanh như vậy?
Chết tiệt!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Chúc mừng bệ hạ! ông trời phù hộ Đại Càn!”
Đột nhiên Các lão Trương Hòe quỳ xuống, ông ấy rơi nước mắt và hô lớn.
“Chúc mừng bệ hạ!”
“Ông trời phù hộ Đại Càn!”
Trong phút chốc, tất cả quần thần quỳ xuống bái lạy.
Từ Thực Phủ và Vân Lệ tràn ngập hận thù nhưng chỉ có thế ngoan ngoãn quỳ xuống.
Đây là một niềm vui to lớn khi lấy lại được phần đất đã mất!
Nếu như họ dám không quỳ xuống chúc mừng thì họ chỉ đang tự chuốc lấy phiền phức mà thôi.
Lúc này, Văn Đế vẫn quay lưng lại với mọi người, ông ấy không dám nhìn kết quả.
Văn Đế bối rối trước những tiếng hô bất ngờ này.
Bỗng nhiên Văn Đế quay người lại và nhìn mọi người với vẻ khó hiếu.
“Bệ hạ, Lục điện hạ thắng rồi!”
Chương Hòe chỉ vào khối rubik, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, run rấy vì phấn khích: “Chúng ta đã lấy lại được vùng đất bị mất vào năm năm trước rồi!”
Chương Hòe là người thuộc phái chủ hòa.
Thế nhưng ông ấy cũng không muốn bán nước mà chỉ muốn đất nước được hòa bình, nhân dân an toàn, tránh khỏi chiến tranh.
Giờ đây, đương nhiên là ông ấy vô cùng vui mừng vì đã lấy được vùng đất bị mất cách đây năm năm!
“Thắng… thắng rồi sao?”
Sắc mặt Văn Đế hơi thay đối, ông ấy cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Ngay sau đó, Ván Đế không quan tâm đến lễ nghi hoàng gia nữa. ông ấy chạy xuống từ ngai vàng, cầm lấy khối ru bi k từ tay Vân Hạc với vẻ mặt run rấy.
Cả sáu mặt đều đã về vị trí!
Phá giải rồi!
Thật sự phá giải được rồi!
Lão Lục thắng fôi!
“Giỏi! Giỏi lắm!”
“Ông trời phù hộ Đại Càn! ông trời phù hộ Đại Càn của ta!”
Văn Đế không khống chế được cảm xúc của bản thân, bờ môi run lên vì kích động, hổc mắt hơi ươn ướt.
Đã lấy lại được lãnh thố bị mất cách đây năm năm bằng cách này sao?
Mà không tốn một binh tốt nào?
Văn Đế có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình có thể lấy lại được vùng đất đó.
Lúc này, Tiêu Vạn Cừu lập tức đi tới chỗ Vân Hạc. Ông ta vỗ lên vai hắn một phát khiến hắn suýt ngã sấp mặt xuống đất.
Sắc mặt của Vân Lệ tối sầm lại, hắn ta đang định lên tiếng nói chuyện thì Tiêu Vạn Cừu hưng phấn nói: “Lục điện hạ xả thân lấy lại vùng lãnh thổ đã mất, báo thù cho hàng triệu binh lính của chúng ta! Xin hãy nhận của lão thần một lạy!”
Nói xong, Tiêu Vạn Cừu thực sự quỳ sụp xuống.
“Không cần đâu!”
Vân Hạc vội đỡ Tiêu Vạn Cừu dậy và nói: “Dụ quốc công đánh giá cao Vân Hạc rồi! Ta chỉ tình
cờ từng chơi thứ này nên biết cách phá giải nó thôi.”
“Không thể nào!” Ban Bố tỉnh táo lại, nói với vẻ mặt tái nhợt: “Thứ này do chính tay ta làm ra, thứ này không thế tồn tại ở Đại Càn được!”
Hắn ta đã tự tay làm ra thứ này!
Làm sao Vân Hạc có thế từng chơi được chứ?
“Quốc sư, ngài nông cạn quá rối!”
Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Ngài có biết thứ này tên là gì không?”
“Thứ này tên là Ngọc Linh Lung!”
Ban Bố lớn tiếng nói: “Thứ này do chính tay ta ngẫu nhiên làm ra trong lúc quan sát thiên tượng vào ban đêm! Hôm nay là lần đầu tiên nó xuất hiện trước mặt thiên hạ!”
Ngọc Linh Lung?
Ngọc Linh Lung cái mặt ngươi ấy!
Lại còn quan sát thiên tượng vào ban đêm!
Sao ngươi không nói bản thân xuyên không luôn đi, nghe còn có chút đáng tin!
Trong lòng Vân Hạc điên cuồng móc mỉa, sau đó lắc đầu nói: “Không, thứ này được gọi là khối rubik!”
“Khối rubik?”
Ban Bố cau mày.
Rõ ràng đây là Ngọc Linh Lung do chính tay hắn ta làm ra!
Vân Hạc cười nói tiếp: “Nói thật với quốc sư, bổn hoàng đã đọc thấy thứ này từ trong sách cổ của triều ta từ lúc mười tuổi. Khi buồn chán, thậm chí ta còn dùng gỗ đế làm ra nó!”
“Hơn nữa, khối rubik mà bốn hoàng tử đang chơi có 16 ô vuông ở mỗi mặt!”
“Nó phức tạp hơn của của ngươi nhiều!”
Bốc phét!
Dù sao thì cung nữ và thị vệ của Bích Ba viện đều bị xử lý hết rồi.
Dù hắn có bịa đặt như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai có thế xác nhận được.
Không phải hắn nói gì thì sẽ là như thế ư?
Nghe Vân Hạc nói, mặt của Ban Bố không khỏi giật giật.
16Ô?
Từ lúc mười tuổi, hân đã làm được một khối Ngọc Linh Lung 16 ô ư?
Sao có thể được!
“Không thể nào! Tuyệt đối không thế!”
Hai mắt Ban Bố đỏ hoe, hắn ta nghiến răng
nghiến lợi nói: “Nhất định là do ăn may!”
“Thật sao?”
Vân Hạc lắc đầu mỉm cười, ánh mắt rơi vào thanh kiếm dắt trên thắt lưng Ban Bố.
Hàng trăm vị quan văn võ của triều Đại Càn không được phép mang vũ khí vào cung điện.
Nhưng với tư cách là sứ thần, Ban Bố và những người khác được phép mang vào.
“Quốc sư, thanh kiếm trên người ngươi đẹp thật.”
Đột nhiên Vân Hạc nói điều gì đó khiến cho Ban Bố bối rối.
Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, Ban Bố kiêu hãnh nói: “Đây là thanh kiếm do chính Đại Thiền của Bắc Hoàn ban tặng cho ta, không chỉ đẹp mà còn vô cùng sắc bénỉ”
“ô?”
Trong lòng Vân Hạc cảm động, cười nói: “Quốc sư, chúng ta dùng thanh kiếm này làm thêm vụ cược được không?”
Còn cược tiếp nữa hả?
Nghe Vân Hạc nói, Văn Đế lập tức cau mày nhìn về phía hắn: “Lão Lục, hôm nay là yến tiệc chào đón sứ thần Bắc Hoàn. Buổi yến tiệc đã bị trì hoãn quá lâu rồi, không nên lãng phí thời gian của
mọi người nữa, lui xuống đi Ị”
Văn Đế biết rất rồ nguyên tắc rút lui sau khi nhận đủ lợi ích.
Tuy rằng ông ấy không biết Vân Hạc muốn cược như thế nào nhưng nếu cược tiếp thì có thể hắn sẽ thua.
Họ đã nhận đủ lợi ích nên không cần phải cược nữa.
“Hoàng đế Đại Càn, lẽ nào người làm Hoàng tử như Lục hoàng tử lại muốn nuốt lời?”
Ban Bố cười nham hiếm và dùng lại câu này.
Văn Đế hoi nghẹn lời, suýt nữa thì đã đá Vân Hạc một cú.
Tên khốn này!
Thấy vậy mà còn chưa hiếu ư?
Nó thật sự cho rằng phá giải được một khối Ngọc Linh Lung thì có thế lên mặt ư?
“Được thôi, vậy cứ làm theo lời quổc sư đi!”
Văn Đế kìm nén cơn giận, dùng ánh mắt cảnh cáo Vân Hạc: “Lão Lục, cược với quốc sư cho tử tế vào!”
Lúc này, dường như Vân Hạc nghe thấy tiếng lòng của Văn Đế.
Nếu như con dám đặt cược chuyện quổc gia đại sự thì cấn thận cái đầu của con đấy!
“Nhi thần tuân mệnh.”
Vân Hạc khẽ cúi đầu.
“Lục điện hạ, ngài muốn cược như thế nào?”
Ban Bố mỉm cười nhìn Vân Hạc.
Hân ta đang cố lấy lại thế diện của bản thân!
Vân Hạc lại cho hắn ta một cơ hội sao?
Vân Hạc nhìn Văn Đế và nói: “Phụ hoàng, nhi thần muổn mượn lại khối rubik.”
Văn Đế giận dữ trừng mắt nhìn Vân Hạc và đưa khối rubik cho hắn.
Vân Hạc quay lại nhìn Ban Bố và cười nói: “Nếu như quốc sư nói bổn điện hạ ăn may để giải được khối rubik này. Vậy chúng ta hãy sử dụng khối rubik này để đặt cược một lần nữa.”
“Lần này, bổn điện hạ sẽ nhắm mắt lại và giải khối rubik này trong vòng nửa chén trà!”
“Nếu bổn điện hạ thắng thì ta sẽ giữ lại thanh kiếm và toàn bộ sứ thần!”
“Còn nếu bốn điện hạ thua thì quốc sư có thế lấy đầu của ta!”
Khi Vân Hạc vừa dứt lời, đột nhiên trong đại sảnh lặng như tờ.