Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 18 Nhắm mắt lại vẫn có thể thắng ngươi
- Home
- Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất!
- Chương 18 Nhắm mắt lại vẫn có thể thắng ngươi
Chương 18: Nhắm mắt lại vẫn có thể thắng ngươi
Nhắm mắt lại mà còn muốn giải thứ này trong vòng nửa chén trà sao?
Điên rồi Ị
Vân Hạc nhất định bị điên rồi!
Đồ khốn khiếp này mới may mắn thắng được một lần đã đắc ý rồi!
Văn Đế tức run cả người, nhìn Vân Hạc bằng ánh mắt tóe lửa.
Vân Hạc không lấy chuyện quốc gia đại sự ra đế cược, mà lấy đầu hắn ra đế cược!
Còn muổn nhắm mắt để giải khối rubik?
Sao hắn không nói hắn có thể giải khối rubik bằng roi luôn đi?
Tên khốn này, hân muốn chết sao?
Văn Đế tức điên, nếu không phải vì sợ mất mặt trước sứ đoàn Bắc Hoàn thì ông ấy đã đá hắn một cú rồi.
Thấm Hĩnh cũng tức không chịu nổi.
Ban đầu Vân Hạc cược để giúp Đại Càn lấy lại mảnh đất đã mất, đây là một công lao to lớn.
Kết quả, tên khốn không biết trời cao đất dày này lại muốn cược tiếp với Quốc sư Bắc Hoàn?
Hơn nữa, hắn còn lấy đầu mình ra để cược!
Không phải hắn đang tìm cái chết sao?
Nhắm mắt đế giải thứ này, chỉ cần nghĩ thôi cũng không thể!
Được rồi, được rồi!
Tên khốn này muốn chết thì cứ để hắn chết đi!
Hắn chết rồi, mình không cần phải gả cho hắn nữa!
Lúc này, người vui nhất không ai khác chính là đám Vân Lệ.
Vốn dĩ, bọn họ còn lo lắng khi Vân Hạc lập được công lao to lớn như vậy, sau này sẽ được Văn Đế sủng ái!
Kết quả, Vân Hạc lại muốn tự tìm cái chết.
Ha ha!
Lần này có kịch hay để xem rồi!
“Được!”
Ngấn ngơ một lúc, Ban Bố vô cùng vui vẻ đáp lại: “Lục hoàng tử muốn cược, đương nhiên bổn quốc sư phải tuân theo rồi!”
Nói xong, Ban Bố không nhịn được cười lớn.
Dùng bội đao của họ cược với đầu của Hoàng tử Đại Càn, không lỗ!
Vân Hạc đã phá hỏng chuyện tốt của hắn ta, hắn chỉ đang muốn trừ khử Vân Hạc mà thôi!
Nghe thấy tiếng cười của Ban Bố, đám sứ thần Bắc Hoàn cũng lần lượt cười theo.
“Được! Nói lời phải giữ lấy lời!”
Vân Hạc đưa khối rubik cho Ban Bố: “Quốc sư tự xáo đi, kẻo sau này lại nói bổn điện hạ gian lận.”
“Không thành vấn đề!”
Ban Bố nói: “Lục hoàng tử quả nhiên là một quân tử!”
Quân tử?
Còn không bằng một tên ngốc!
Thẩm Hĩnh thầm hừ lạnh trong lòng.
Vừa nói, Ban Bố vừa xáo khối rubik rồi đưa nó cho Vân Hạc.
“Lão Lục!”
Văn Đế bỗng nhiên lên tiếng, ngăn cản Vân Hạc đang định giải rubik, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nếu bây giờ ngươi đổi ý, trâm sẽ nể tình công lao trước đây, không thưởng không phạt!”
Ánh mắt cảnh cáo của Văn Đế vô cùng mạnh mẽ.
“Lục điện hạ, người đừng quá tự phụ!”
“Lục đệ, đủ rồi đấy!”
“Đúng vậy, bây giờ không phải lúc người khoe khoang đâu…”
Các quần thần lấy lại tinh thần, đồng loạt lên tiếng khuyên can.
“Phụ hoàng yên tâm, những điều mà đám man di Bắc Hoàn học được chẳng qua chỉ là một chút lông gà vỏ tỏi mà thôi!”
Vân Hạc không hề bị lay động, im lặng ghi nhớ một lúc, đột nhiên nhắm mắt lại: “Quốc sư, ngài có thế bắt đầu đếm giờ rồi!”
Vừa dứt lời, tốc độ tay của Vân Hạc rất nhanh.
“Được được!”
Ban Bố cười lớn, nhìn chằm chằm vào mắt Vân Hạc, đề phòng Vân Hạc gian lận.
Vân Lệ cố gắng hết sức đế nhịn cười, trong lòng thầm mắng Vân Hạc là tên vênh váo ngu ngốc.
Muốn ra oai đến điên rồi!
Ngay cả chính mình họ gì còn không biết!
Đúng lúc Vân Lệ đang cười thầm trong lòng, tay Vân Hạc dừng lại, rồi gio khối rubik lên cao lần nữa.
Nhìn khối rubiktrên tay Vân Hạc, sắc mặt
Ban Bố tái đi, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Mọi người ở Đại Càn ai cũng sững sờ.
Có người không ngừng dụi mắt thật mạnh đế xem mình có đang mơ hay không.
Tuy nhiên, những họ thấy rõ ràng không phải là mơ.
Thấm Hĩnh mở to mắt, nhìn Vân Hạc với vẻ khó tin.
Giải được rồi!
Lại giải được rồi!
Trời ơi!
Mặc dù tổc độ lần này chậm hơn lần trước một chút, nhưng thời gian chắc chắn không đến nửa nén chén trà!
Ngay cả khi nhắm mắt cũng có thế giải thứ này nhanh như vậy sao?
Hân đã thông thạo đến mức nào vậy chứ?
“Quốc sư, hiện tại ngài đã tin lời của bổn điện hạ chưa?”
Vân Hạc mở mắt ra, cười nói: “Ta nghĩ, chắc là quốc sư đã học lỏm từ nước ta, nhưng lại không biết mình chỉ học được chút lông gà vỏ tỏi mà thôi đúng không?”
Nghe thấy những lời của Vân Hạc, sắc mặt Ban Bố tái nhợt đi, giống như bị ai đó tát thật
mạnh.
Hắn ta muốn phản bác nhưng lại không thế.
Sự thật đã ở trước mắt rồi!
Cái thứ hắn ta tự mình làm ra, Vân Hạc nhắm mắt lại còn giải nhanh hơn hắn ta!
Vân Hạc nói hắn không học lỏm, ai tin?
“Ha ha…”
Một tiếng cười vang đánh thức những người đang ngơ ngác.
Tiêu Vạn Cừu nhìn chằm chằm Ban Bố, cười lớn: “Quốc sư, các người học lỏm từ nước ta rồi mang sang Bắc Hoàn, bây giờ lại mang cái rubik này đến nước ta khoe khoang, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Nghe thấy lời của Tiêu Vạn Cừu, mọi người đều hơi giật mình, rồi đồng loạt cười to.
“Lời của Dụ quốc công rất đúng!”
“Đồ đệ còn muốn thử thách sư phụ, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ hay sao?”
“Quốc sư, Bắc Hoàn còn phải học hỏi nhiều lắm đấy!”
“Lời của Dụ quốc công thật có lý…”
Vân Hạc lại thắng cược, mọi người đều vô cùng vui mừng.
Chỉ có Vân Lệ và những người theo phe hắn ta là sắc mặt u ám nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Đáng chết!
Đồ ngu này thật sự có thế nhắm mắt cũng có thể lắp lại nó sao?
Đối mặt với sự cười nhạo của mọi người, Ban Bố vô cùng tức giận, điên cuồng hét lên.
Cười đi! Cứ cười đi!
Sẽ có lúc các ngươi phải khóc!
Thịt mà Bắc Hoàn bọn ta ăn vào miệng rồi, còn có thể trả cho các ngươi sao?
Nằm mơ đi!
Có bản lĩnh thì đến lấy lại mảnh đất đã mất đi!
Hôm nay cứ để các ngươi vui vẻ đã!
Chờ chúng ta đạt được mục đích, rồi sẽ khiến các ngươi khóc!
“Được rồi, được rồi!”
Văn Đế giơ tay ngăn cản mọi người, trừng mắt nhìn Vân Hạc một cái, cười như không cười nhìn về phía Ban Bố: “Quốc sư, ngài có chịu thua cược không?”
Ban Bố nghẹn lại, nghiến răng nói: “Ta là nam nhi Bắc Hoàn, từ xưa đến nay nói lời giữ lời, đã cược với Lục hoàng tử đương nhiên đồng ý nhận
thua!”
Nói xong, Ban Bổ cởi bội đao của mình rồi ra lệnh mọi người cởi bội đao của mình ra.
Mặc dù những người trong sứ đoàn Bắc Hoàn không muốn nhưng Ban Bố đã lên tiếng, họ không còn cách nào chỉ đành ngoan ngoãn tháo xuống.
Thấy hành động của họ, mọi người vui mừng không thôi.
Trước đây họ còn lo lắng rằng Ban Bổ sẽ không nhận thua!
Chỉ cần chịu thua là được rồi Ị
Chỉ cần chịu thua cược, Đại Càn sẽ có thể lấy lại mảnh đất đã mất mà không cần đổ máu!
Trời phù hộ Đại Càn!
Rất nhanh, những người trong đoàn sứ giả Bắc Hoàn đã cởi hết bội đao của mình, các cung thủ trong cung nhanh chóng tiến lên lấy bội đao trong tay họ.
“Đợi đã!”
Văn Đế gọi cung thủ đã lấy đi bội đao của Ban Bố: “Đưa nó cho ta!”
Cung thủ tuân lệnh và vội vàng cung kính đưa bội đao của Ban Bố đến trước mặt Văn Đế.
“Keng…”
Văn Đế rút bội đao của Ban Bố ra xem, khinh thường nói: “Bảo kiếm của Bắc Hoàn cũng chỉ có như vậy 1”
Nói xong, Văn Đế lại đưa nó cho Vân Hạc: “Trầm thấy ngươi có vẻ thích thanh đao này, thưởng cho ngươi!”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Vân Hạc vui vẻ nhận lấy thanh đao!
Haha, ban đầu hắn đã muốn có thanh đao này, không ngờ còn chưa kịp mở miệng, thằng cha này đã cho mình rồi!
Sướng quá đi!
Mục đích của con dao này không phải là để chém người, đây có thể coi là tín vật của Ban Bố, sau này hắn đến Sóc Bắc chắc chắn nó sẽ rất hữu dụng!
“Được rồi!”
Văn Đế không nhịn được cười lớn, vẫy tay với các quần thần và hoàng thân: “Mất nhiều thời gian rồi, nên tiếp tục tiếp kiến sứ đoàn Bắc Hoàn!”
Nói xong, Văn Đế vỗ nhẹ vào vai Vân Hạc rồi nhanh chóng trở lại ngai vàng.
Khi Văn Đế trở về vị trí cũ, mọi người cũng quay lại vị trí của mình.
Tuy Vân Hạc vui mừng nhưng cũng có chút
lo lắng.
Hôm nay hắn được ra oai rồi nhưng chắc chắn tiếp theo sẽ gặp phiền phức, e là cả Vân Lệ và người Bắc Hoàn đêu muốn giết mình nhỉ?
Phải nghĩ cách đối phó trước đã!
“Sứ đoàn Bắc Hoàn yết kiến Hoàng đế Đại Càn!”
Lúc này, thái giám nội vụ rất hiểu chuyện hô lên.
Mọi người đều nhìn về phía Ban Bố và sứ đoàn Bắc Hoàn.
Cái này đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Mặt Ban Bố hơi giật giật, cố gắng hít một hơi thật sâu, cắn răng quỳ xuống: “Quốc sư Ban Bố và sứ đoàn Bắc Hoàn xin được yết kiến Hoàng đế Đại Càn.”