Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 19 Lục Tử đến Bắc Quan, quân thần đều lên núi
- Home
- Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất!
- Chương 19 Lục Tử đến Bắc Quan, quân thần đều lên núi
Chương 19: Lục Tử đến Bắc Quan, quân thần đều lên núi
Ban Bố quỳ xuống, sứ đoàn Bắc Hoàn và những người khác cũng quỳ xuống theo.
Cho dù bọn họ không cam lòng thì bây giờ cũng phải quỳ.
Nếu bây giờ mà lật lọng, vậy thì đừng mo là thưong lượng đến chuyện xin lương thực.
Thấy người Bắc Hoàn quỳ đầy dưới điện, Văn Đế mừng khôn xiết.
Năm năm!
Tên quốc sư Bâc Hoàn này chính là tên đã khiến ông ấy suýt bị bắt năm năm trước, cuối cùng đổi phương vẫn quỳ rạp trước mặt mình.
Như vậy cũng coi như là trả được mối thù năm năm trước!
Quan trọng hơn là Đại Càn đã giành lại được mảnh đất đã mất, cho dù ông ấy có chết thì cũng đã có thế hãnh diện gặp liệt tổ liệt tông.
Sử sách đời sau sẽ không ai mắng ông ấy là Hoàng đế mất nước nữa.
Cảm xúc của Văn Đế sôi trào, cố tình trì hoãn một lát rồi mới từ tốn giơ tay lên nói: “Chư vị sứ giả, miễn lễ! Người đâu, ban ngồi!”
“Tạ ơn Hoàng đế Đại Càn!”
Lúc này người Bắc Hoàn mới từ từ đứng dậy, vẻ mặt đầy khó coi.
Ban Bố hung hăng lườm Vân Hạc một cái.
Vân Hạc bĩu môi, trong lòng chửi thầm “tên chó già”, sớm muộn gì lão tử cũng diệt sạch Bắc Hoàn các ngươi!
Để xem ngươi còn dám lườm lão tử nữa không!
Sứ đoàn Bắc Hoàn lần lượt ngồi xuống ghế, Văn Đế đang vui vẻ nên lập tức cho người dâng rượu và thức ăn lên.
Có chuyện vui ngày hôm nay, bầu không khí của yến tiệc cũng khác trước.
Mặt mày người Bắc Hoàn ai cũng ủ rũ cau có, còn người Đại Càn lại mừng ra mặt.
Cho dù người theo phe Tam hoàng tử cũng vui lây.
Lấy lại được lãnh thổ đã bị mất, chỉ cần không phải quân bán nước thì ai mà chẳng vui mừng.
Yến tiệc trôi qua được một nửa, có không ít người kính rượu với Vân Hạc, nhất là những người theo phái chủ chiến.
Cho dù trước kia Vân Hạc hèn nhát thế nào thì hôm nay hắn thật sự đã trở thành anh hùng của Đại Càn!
Sau yến tiệc, Vân Hạc vốn cho rằng Văn Đế sẽ triệu kiến hắn, không ngờ Văn Đế quá vui mừng rồi bất cẩn uống say, đã được người đỡ về cung nghỉ ngơi từ sớm.
Vân Hạc thấy mình không bị gọi đi cũng mừng rỡ, hắn không trò chuyện với mọi người nữa mà nhanh chóng dẫn Thấm Hĩnh rời đi.
Ra khỏi cung, Vân Hạc chủ động đề nghị đưa Thấm Hĩnh về nhà.
Đương nhiên, mục đích chính của hắn là muốn tìm nhị tấu Diệp Tử của nàng.
Nhìn xe ngựa của Vân Hạc đi xa, sắc mặt Vân Lệ trở nên u ám.
Bị Vân Hạc mượn đi hơn một vạn lượng ngân phiếu, còn trơ mắt nhìn hắn trở nên nổi bật như vậy, nét mặt hắn ta ngập tràn ghen tị và hận thù.
Cái tên phế vật này, mới mấy ngày không gặp mà đã thành tinh rồi à?
Cá chép hóa rồng, hóa thân thành công thần giành lại lãnh thố đã mất?
Dùng mông cũng có thể đoán ra được lần này tên oắt con kia sẽ được ban thưởng hậu hĩnh đến mức nào.
Giành lại được lãnh thổ đã mất.
Đây chính là công lao được ghi vào sử sách đó, hơn nữa còn không mất một binh một tốt nào,
sao mà không được ban thưởng lớn cho được!
Nếu như chuyện này rơi trên người hắn ta, chắc chắn có thể giúp hắn ta bước lên địa vị Thái Tử!
“Vậy mà lần này lại để tên phế vật kia được nước ra oai! Đáng ghét!”
Trên đường trở về, Vân Lệ luôn miệng oán trách với Từ Thực Phủ.
“Hắn càng nổi bật thì càng dễ chết sớm!”
Từ Thực Phủ nhẹ nhàng lắc đầu, nặng nề nói: “Ta vốn định tính kế để hắn đắc tội với sứ đoàn Bắc Hoàn nhưng giờ thì không cần phiền phức vậy nữa. Có lẽ hiện tại Ban Bố đã hận chết cái tên phế vật kia rồi!”
Nét mặt Vân Lệ nhuổm sương lạnh, sát khí âm trầm, nghiêm nghị nói: “Như vậy còn chưa đủ! Chúng ta cần phải nhanh chóng nghĩ ra cách, cần phải bóp chết cái tên phế vật này từ trong trứng nước, quyết không được để nó phát triển.”
“Yên tâm, ta đã có cách.”
Từ Thực Phủ cười nham hiếm, nói: “Ta đã thiết kế xong kết cục cho tên rác rưởi kia rồi! Chỉ cần người Bắc Hoàn chịu phối hợp, tên rác rưởi kia sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục!”
“Hửm?”
Nét mặt Vân Lệ vui mừng, vội vàng hỏi: “Kết
cục gì?”
Trong mắt Từ Thực Phủ lóe qua tia rét lạnh, y lạnh lùng nói: “Kết cục chắc chắn là phải chết!”
Lúc Vân Hạc đưa Thẩm Hĩnh đến Thấm gia thì đêm đã khuya.
Nhìn thấy Thấm Hĩnh bình yên vô sự trở về, cuối cùng mấy người Thẩm phu nhân cũng đã yên tâm.
Điều họ sợ nhất đó là Thấm Hinh đi theo rồi bị ức hiếp.
Có điều, vừa nhìn thấy Vân Hạc, Thấm phu nhân đã lập tức mất vui.
“Tham kiến Điện hạ.”
Thấm phu nhân hành lễ đơn giản, sau đó sầm mặt nói với hai nhi tức: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi về nghỉ ngơi sớm đi!”
Dứt lời, Thẩm phu nhân lập tức đi vào trong phòng.
“Nương, từ từ đã!”
Thẩm Hĩnh gọi Thẩm phu nhân lại: “Nương không muốn biết chúng con đã gặp chuyện gì ở trong cung sao?”
“Không muốn biết, cũng không có tâm trạng muốn biết!”
Thấm phu nhân không thèm quay đầu lại, đáp một câu sau đó đi thẳng về phòng.
Thấm Hinh cạn lòi, lập tức nói với hai vị tấu tấu: “Hai tấu tử nói chuyện với hắn trước đi, ta đi nói chút chuyện với nương đã!”
Nói xong, Thấm Hĩnh nhanh chân đuổi theo.
Nàng đã nôn nóng không nhịn được muốn kể cho mẫu thân nghe hành động nối bật của Vân Hạc ở trong cung.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giành lại lãnh thổ đã mất cho Đại Càn!
Đi vào phòng Thẩm phu nhân, Thấm Hĩnh bắt đầu thuật lại chuyện trong cung sinh động như thật cho mẫu thân biết.
“Hắn còn có bản lĩnh này à?”
Thấm phu nhân bất ngờ: “Không phải là mèo mù vớ cá rán đó chứ?”
“Con biết thể nào nương cũng nói như vậy.” Thấm Hĩnh mím môi cười nói: “Sau đó hắn còn phá giải một lần nữa, lại còn là nhắm mắt phá giải, thần kỳ lắm!”
“Nhắm mắt lại?”
Thấm phu nhân giật mình, rồi khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Cũng chỉ là chút tài mọn mà thôi.”
“Nương quan tâm mấy cái đó làm gì.” Thấm
Hĩnh nói: “Cái chính là hắn đã làm Đại Càn chúng ta nở mày nở mặt, mà quan trọng chính là giành lại được vùng đất phía Nam sông Bạch Thủy đó.”
“Nở mày nở mặt thì thôi, còn giành lại lãnh thổ đã mất…”
Thấm phu nhân lắc đầu, khẽ than thở: “Cha con đã từng nói, Bắc Hoàn chính là lũ sói đói! Miếng thịt đã vào miệng Bắc Hoàn, chúng sẽ không chịu nhố ra dễ vậy đâu, chờ thật sự giành lại vùng đất kia đã rồi nói!”
Nói rồi, Thấm phu nhân lại khẽ thở dài một tiếng.
Đồng ý bằng miệng thì có ích gì đâu chứ?
Giấy trắng mực đen viết rõ còn chưa có tác dụng kia kìa!
Chỉ khi Bắc Hoàn rút lui, đế tướng sĩ Đại Càn tiến vào, vậy mới được tính là giành lại lãnh thổ đã mất.
Trong lúc hai mẫu tử Thấm Hĩnh trò chuyện với nhau, Vân Hạc cũng đi theo Diệp Tử đến hậu hoa viên.
Vệ Sương lấy cớ chăm sóc con để về phòng.
“Làm giúp ta một việc, được chứ?”
Vân Hạc đảo mắt nhìn một vòng, rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
Diệp Tử nhướn mày cười: “Lục điện hạ, đệ hơi thẳng thừng quá rồi đấy.”
“Nói chuyện với người thông minh thì không cần vòng vo.” Vân Hạc mỉm cười: “Tỷ có yêu cầu gì thì cứ nói ra, nếu ta có thể làm được thì ta sẽ cố gắng hết sức làm cho tỷ.”
“Tỷ không có yêu cầu gì thật.”
Diệp Tử nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng tỷ phải suy tính xem thuyền của đệ có đáng để lên hay không!”
“Nói thật thì tỷ không có sự lựa chọn đâu!” Vân Hạc lắc đầu nói: “Tỷ chỉ có hai con đường, làm việc cho ta, hoặc là tố giác ta với phụ hoàng, nói ta giấu tài, ủ mưu gây rối!”
Thấm Hĩnh bị ban hôn cho hắn rồi, nàng ấy lại là nhị tấu của Thấm Hĩnh, bọn họ vốn là người cùng thuyền.
“Không ngờ rằng đệ cũng có lúc bá đạo như vậy đó!”
Diệp Tử bất ngờ, liếc hắn một cái, sau đó cười khố nói: “Vậy đệ sợ tỷ tố giác không?”
“Tỷ nói xem?”
Vân Hạc cười nham hiếm, nhìn nàng ấy.
Diệp Tử cười khổ, khẽ thở dài.
Đương nhiên hắn không hề sợ bị tố giác!
Nàng ấy mà đi tố cáo hắn, trăm phẫn trăm sẽ phải gánh cái danh mưu đồ tạo phản bôi nhọ Hoàng tử!
Cho nên, Vân Hạc nói không sai, đúng là nàng ấy không còn lựa chọn nào khác.
Diệp Tử thở dài một tiếng, nói thẳng: “Nói đi, cần tỷ làm hộ chuyện gì cho đệ?”
“Như vậy mới được chứ!”
Vân Hạc mỉm cười: “Ta cần tỷ che giấu tung tích đi tạo tin đồn, cứ nói ta là dư đảng của tiền Thái tử, trước nay luôn che giấu tài năng. Sau khi tiền Thái tử tạo phản thất bại, hắn đã để tâm phúc gửi cho ta một lá thư, yêu cầu ta nội ứng ngoại hợp với Bắc Hoài, mưu đồ chiếm lấy giang sơn Đại Càn…”
Nghe Vân Hạc nói, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử khẽ giật.
“Lục điện hạ, đệ nham hiểm thật đâỳ!”
Trong lòng Diệp Tử biết rõ, Vân Hạc đang muốn muốn lợi dụng tất cả mọi người không tin hắn sẽ tạo phản để bẫy các Hoàng tử khác!
Một khi tin tức này lan truyền, mọi người sẽ tin chắc rằng những Hoàng tử khác đang bôi nhọ hắn!
“Ta chỉ đang làm lão Lục thôi mà.”
Khóe miệng Vân Hạc nhếch lên, lại dặn dò
thêm: “Sau đó, tỷ lại đi tìm người khắc đá, tìm nơi nào mà dễ bị người phát hiện ra đó, bên trên khắc vài chữ…”
“Khắc chữ gì?” Diệp Tử hỏi.
“Lục Tử đến Bắc Quan, quân thần đều lên núi!”