Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 20 Phong vương
Chương 20: Phong vương?
Đêm khuya.
Đến khi đi vào chỗ ở Đại Càn sắp xếp, Ban Bố vẫn không tài nào nuốt nối cục tức kia.
Nếu hôm nay không phải do Lục hoàng tử phá hoại, thì cả vương triều Đại Càn đã mất sạch mặt mũi, mà bản thân hắn ta cũng có thế thuận lợi hoàn thành mục đích ra oai phủ đầu Đại Càn.
Lục hoàng tử chết tiệt!
Không ngờ người lại hắn khiến cho họ mất sạch mặt mũi, khiến họ rơi vào thế bị động.
Đáng ghét thực sự!
Nghe nói vị Lục hoàng tử của vương triều Đại Càn này chính là một tên phế vật, sao lại có bản lĩnh bậc này?
Vương triều Đại Càn thật sự sở hữu cuốn sách cổ ghi chép lại khối Rubik sao?
Chẳng lẽ, vương triều Đại Càn đã có người đoán được đường đi nước bước của hắn ta?
“Vèo!”
Trong lúc Ban Bổ đang buồn bực không thôi, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động kỳ lạ.
Có thích khách?
Sắc mặt Ban Bố thay đổi, lập tức mở cửa đi
ra.
Hắn ta mới vừa mở cửa, hộ vệ canh giữ bên ngoài đã bước đến cửa.
“Quốc sư, vừa rồi có người bắn một mũi tên lại đây, bên trên còn có một lá thư!”
Hộ vệ nói, rồi lập tức dâng mũi tên và thư lên.
“Người đâu?”
Ban bố dò hỏi.
“Không bắt được.”
Hộ vệ khẽ lắc đầu.
“Biết rồi, lui xuống đi!”
Ban Bố nhẹ nhàng phất tay, sau đó cầm mũi tên và thư về phòng!
Nương theo ngọn đèn dầu trong phòng, Ban Bố mở thư trong tay ra.
“Ha ha…”
Ban Bố vừa xem thư vừa cười khinh thường: “Đám người vương triều Đại Càn đúng là, hành quân đánh giặc, trị quốc an bang chẳng được tích sự gì! Nhưng mà nội đấu thì tên sau còn lợi hại hơn tên trước!”
Khi hắn ta vừa lóe lên suy nghĩ muốn giết chết Lục hoàng tử, đã có người của vương triều
Đại Càn bày mưu tính kế cho hắn ta, hơn nữa, còn viết kế hoạch chi tiết rõ ràng.
Thậm chí còn phân tích lợi và hại cho hắn ta, nói Lục hoàng tử sẽ đi Sóc Bắc, lấy lòng quyết chiến đến chết để nâng cao sĩ khí quân binh Đại Càn. Nếu Lục hoàng tử đến Sóc Bắc thật, cho dù hắn sống hay chết cũng không có lợi ích gì cho Bắc Hoàn.
Phân tích đúng là rất thuyết phục!
Nhưng đầu óc thông minh của bọn họ đều dùng để đối phó với người nhà!
Trong vương triều toàn là tiểu nhân xu nịnh thế này, sao Đại Càn không bại cho được?
“Cũng được!”
Ban Bố lắc đầu cười: “Nếu chúng ta đã có chung kẻ thù, vậy lão phu sẽ trợ giúp ngươi một tay!”
Ban Bố giơ tay, định thiêu hủy lá thư trong tay.
Nhưng rồi đột nhiên trong đầu Ban Bố lóe lên một luồng suy nghĩ, hắn ta lại dừng tay.
Lá thư này chính là nhược điếm!
Giữ lại trong tay mình vẫn còn tác dụng!
ừm, không đốt được!
Nghĩ như vậy, Ban Bố lập tức cất kỹ lá thư
này.
Cùng lúc đó, người đưa xong tin đã về tới phủ Tam hoàng tử.
“Đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện chưa?”
Vân Lệ lạnh lùng hỏi.
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”
Người áo đen cung kính trả lời.
“Có ai phát hiện ra ngươi không?”
Vân lệ lại dò hỏi lần nữa.
“Không có!”
Người áo đen lắc đầu.
“Chắc chắn là không có?”
Vân Lệ không tin tưởng cho lắm.
“Chắc chắn!”
Người áo đen cất giọng thề thốt: “Tiểu nhân dám lấy đầu của mình ra đảm bảo!”
“Vậy thì tốt.”
Tam hoàng tử hài lòng gật đầu, ném ra một nén vàng to cho người áo đen: “Lui xuống đi!”
“Tạ điện hạ ban thưởng!”
Người áo đen cầm nén vàng vui mừng tạ ơn, sau đó khom người ra khỏi phòng.
Vào khoảnh khắc hắn ta vừa ra khỏi phòng,
có một tia sáng lạnh lẽo lướt ngang cổ hắn ta.
Người áo đen còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã rơi xuống đất.
Vân Lệ thờ ơ nhìn thoáng qua cái thi thế còn phun ra máu kia, hờ hững ra lệnh: “Xử lý thi thể, dọn dẹp sạch mặt đất!”
Dứt lời, Vân Lệ bước qua cái xác để đi ra khỏi phòng.
Hắn ta tuyệt đổi không để cho bất kỳ kẻ nào nắm được nhược điếm!
Trên đời này, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật!
Ngày hôm sau, trong cung cử người đến, còn đặc biệt cho Vân Hạc đi tham gia triều hội.
Lúc này, trời còn chưa kịp sáng!
Nhìn bầu trời tối đen như mực ngoài xe ngựa, bỗng Vân Hạc cảm thấy cạn lời.
Triều hội má nó chứ!
Ban thưởng gì cứ thưởng thẳng luôn là được.
Ảnh hưởng hắn ngủ nướng quá chừng, cũng may bây giờ không phải mùa đông.
Nếu là mùa đông, hắn thật sự chẳng muốn xuống giường.
Lúc đi tới bên ngoài đại điện diễn ra triều hội, đã thấy rất nhiều đại thần tập trung chờ thượng triều.
“Lục điện hạ, hôm nay được phong thưởng thì nhớ mời lão già đây uổng chén rượu nhạt nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tối hôm qua lão hủ không được uống tận hứng với Lục điện hạ.”
“Lục điện hạ chính là người có công giành lại lãnh thổ đã mất, chắc chắn không thể thiếu ban thưởng rồi!”
“Công lao của Lục điện hạ, đáng giá lưu danh sử sách…”
Lúc này, có rất nhiều đại thần trong triều đều chủ động chào hỏi với hắn.
Mà Dụ quốc công Tiêu Vạn Cừu cũng vui vẻ vỗ bả vai Vân Hạc: “Lục Điện hạ, sau này ai còn dám mắng ngài vô dụng thì lão phu sẽ xé nát miệng gã!”
Giành lại lãnh thố đã mất, đây chính là tâm nguyện của những lão tưởng bọn họ.
Bọn họ đã ở tuổi này rồi, vốn nghĩ sẽ không được nhìn ngày giành lại được lãnh thố, không ngờ rằng mảnh đất kia lại được Vân Hạc dùng cách này để thu hồi lại.
“Đa tạ Dụ quốc công, đa tạ chư vị…”
Vân Hạc cười gượng, muốn tát cho lão già
này một cái quá.
Lão già chết bầm, chẳng lẽ ông ta sợ hắn chết chậm quá à?
Giờ phút này, Vân Hạc chỉ muốn dán tấm thẻ bài lên người: Đừng để ý đến ông đây!
Nhìn thấy đám đông vây quanh Vân Hạc, các Hoàng tử khác ghen ghét không thôi.
Trong mắt Từ Thực Phủ và Vân Lệ lóe lên sát khí, trong lòng không khỏi cười khẩy.
Làm thân đi!
Càng nhiều người thân thiết với Vân Hạc thì Vân Hạc càng chết nhanh!
Cứ chờ mà xem, trò hay vừa mới bắt đầu thôi!
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, Văn Đế cho truyền người vào điện.
Sau khi cả triều bái lạy Văn Đế, quần thần về lại vị trí.
“Lão Lục đâu?”
Văn Đế dò hỏi, rồi đảo mắt nhìn quanh điện một vòng
“Nhi thần ở đây.”
Vân Hạc đi ra từ góc trong cùng.
II II
Gương mặt Văn Đế hơi giật giật, vừa tức giận vừa buồn cười: “Hôm nay trâm muốn phong thưởng cho ngươi chứ không răn dạy ngươi, ngươi trốn trong đó làm cái gì??”
“Nhi thần đâu có trốn.”
Vân Hạc cười gượng, ngượng ngùng nói: “Nhi thần không biết nên đứng ở chỗ nào nên mới…
Nghe Vân Hạc nói, quần thần không khỏi cười ha ha, ngay cả Văn Đế cũng cười phá lên.
Cũng đúng!
Đây được xem như là lần đầu tiên Lão Lục được tham dự triều hội chính thức, không tìm được chỗ cũng bình thường.
“Được rối, ngươi cứ đứng ở kia nghe chỉ đi!”
Văn Đế cũng không làm khó hắn, phất tay ý bảo hắn về chỗ cũ, rồi nói với quần thần: “Hôm qua Lục Hoàng tử đã giúp giành lại mặt mũi của trầm và vương triều Đại Càn, còn trợ giúp Đại Càn không cần đánh vẫn giành lại được lãnh thổ đã mất. Trầm đang có ý định phong Lão Lục làm Trấn Bắc vương, chư vị nghĩ như thế nào?”
Uỳnh!
Lời Văn Đế vừa dứt, cả triều đều cả kinh.
Đừng nói những triều thần có mặt ở đây, đến cả Vân Hạc cũng không ngờ rằng Văn Đế lại có ý
định phong vương cho hắn.
Nên biết rằng vương triều Đại Càn không giống những vương triều cổ đại mà hắn biết.
ở nơi này chỉ có huynh đệ của Hoàng đế mới có thế phong vương thôi!
Hơn nữa, chỉ khi Tiên hoàng qua đời, Tân hoàng đăng cơ mới sắc phong Vương gia. Đây là cách Tân hoàng ban ân ức cho các huynh đệ của mình, cũng coi như là một hành động trấn an những Hoàng tử không giành được ngôi vị.
Hơn nữa, không phải Hoàng tử nào cũng có cơ hội được phong vương.
Vậy nên Vương gia vương triều Đại Càn có thể nói là quý hiếm vô cùng!
“Bệ hạ, việc này ngàn lần không được!”
“Đúng vậy! Việc này đã có tổ chế, mong rằng bệ hạ nghĩ lại!”
“Tuy Lục điện hạ có công lớn nhưng phong Vương thật sự hơi quá mức…”
“Bệ hạ, mong ngài nghĩ lại…”
Trong chớp mắt, quần thần đồng loạt lên tiếng phản đối.
Trong số đó còn có những người từng chủ động chào hỏi Vân Hạc ngoài điện cũng đứng ra phản đối.
Phong vương, đúng là có hơi quá mức!
Đến bản thân Vân Hạc cũng cảm thấy hơi
quá!
Văn Đế nhíu mày nhìn lướt qua quần thần: “Công lao giành lại lãnh thố đã mất, công lao gìn giữ thế diện đất nước còn chưa đủ để phong vương? Các ngươi ai có bản lĩnh cỡ này, trâm cùnq phá lệ phonq vươnq như hắn!”