Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 22 Thép Damascus
Chương 22: Thép Damascus
về đến nhà, Vân Hạc đi ngủ bù trước.
Đương nhiên ngủ bù chỉ là để cho người ta nhìn, thật ra là hắn đang nằm trên thuyền suy nghĩ.
Một lát sau tỳ nữ Tân Sênh mới đến gọi hắn nói người hoàng cung tới ban thưởng.
Nhìn nha đầu này, Vân Hạc không khỏi cảm khái, quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Trước đó nha đầu này bấn thỉu, nhìn qua chẳng ra thể thống gì.
Bây giờ tắm rửa sạch sẽ thay đồ mới, hắn lập tức cảm thấy nha đầu này cũng khá xinh đẹp.
Có điều nha đầu này mới mười sáu tuổi, chưa có đồi núi nước non gì.
Mặc dù Vân Hạc cảm thấy mình có lẽ nên sống cuộc sống lãng phí xa hoa của hoàng tử một chút, nhưng làm một thành niên tốt thời đại mới, hắn cũng không thể có mưu đồ với nha đầu này.
ừ, cứ nuôi đi đã.
Trong đầu Vân Hạc bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Ý nghĩ này trong nháy mắt làm Vân Hạc sợ hết hồn.
Má! Quả nhiên mình vẫn tà dâm vãi!
Ý, không đúng, hơn một nửa là tàn hồn của người huynh đệ chưa siêu thoát kia quấy phá, chính là như vậy.
Vân Hạc bịa cho mình một lý do thích hợp, lúc này mới mang theo Tân Sênh rời phòng.
Bên ngoài, người hoàng cũng đã mang đồ ban thưởng tới. Nhìn một đống đồ chất đầy trên bàn kia, trong lòng Vân Hạc không khỏi vui mừng.
Làm lão Lục là điều đương nhiên, nhưng không thể thiếu ban thưởng được.
Chỉ có quân quyền còn chưa đủ, có người rồi thì còn phải bồi dưỡng những nhân tài này.
Sau khi thưởng cho những người đưa đồ ban thưởng tới rồi đuổi đi, Vân Hạc lại dặn dò quản gia trong phủ: “Cầm chút vải đi làm quần áo mới cho mọi người. Đợi lúc ta và Thấm Hĩnh đại hôn, tất cả mọi người hãy mặc đồ mới…”
Quản gia vui vẻ không thôi, ông ta vội khom người: “Tiểu nhân thay người trong phủ tạ ơn điện hạ.”
Vân Hạc vung tay lên, nhưng lòng thầm hừ lạnh, trong phủ này trăm phần trăm có người Văn Đế sắp xếp giám thị mình.
Đáng nghi nhất chính là quản gia này.
Trì hoãn một phen thì thâỳ cũng đã đến trưa,
sau khi dùng cơm, Vân Hạc đang định dẫn theo Cao Hợp ra ngoài thì Thẩm Hĩnh và Diệp Tử lại tới cửa viếng thăm.
“Sao các người lại tới đây?” Vân Hạc kinh ngạc nhìn hai nữ tử.
“Yên tâm, chúng ta không phải đến chia đồ ban thưởng phụ hoàng ngươi đưa cho ngươi.”
Thấm Hĩnh trừng mắt Vân Hạc.
Trải qua chuyện tối hôm qua, nàng đã có cái nhìn mới với Vân Hạc, nhưng cũng chỉ hơi mới mà thôi. Vân Hạc không biết văn cũng chẳng biết võ, đúng là vô dụng.
Diệp Tử bất đắc dĩ liếc Thẩm Hĩnh, hé miệng cười: “Người trong cung tới thông báo ngày cưới của điện hạ và Thấm Hĩnh, mẫu thân đại nhân bảo tỷ tới xem thử phía điện hạ có chỗ nào cần giúp đỡ không.”
Vừa nói xong, Diệp Tử còn lặng lẽ nháy mắt mấy cái với Vân Hạc.
Bỗng nhiên Vân Hạc tỉnh ngộ, chắc chắn là Diệp Tử cố ý bảo Thẩm phu nhân sai nàng ấy đến giúp đỡ.
Như vậy nàng có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong phủ mình, chờ đợi mình phân công khi có thế.
Thông minh! Giờ phút này Vân Hạc rất muốn
nói một câu: “vẫn là tấu tử tốt hơn.”
Vân Hạc thoáng suy nghĩ rồi lập tức nói với Diệp Tử: “Tạm thời ta cũng không biết phải làm gì, như vậy đi, tấu tử, tỷ ở lại phủ ta trước đi, đợi lát nữa ta tìm người bên lễ bộ hỏi thử rồi nói tiếp.”
“Cũng được.” Diệp Tử đồng ý luôn.
Hai người cười ăn ý một tiếng, Vân Hạc lại nói với hai người: “Đúng rồi, ta đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo, hai người cũng đi cùng ta chứ? Phụ hoàng vừa mới ban thưởng cho ta không ít tài vật, nếu như hai người thích thứ gì thì ta mua giúp hai người.”
“Ai thèm.” Thẩm Hĩnh hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không từ chối.
Diệp Tử thì đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Thế nên Vân Hạc bèn mang theo bọn họ cùng ra ngoài. Vân Hạc tiện đường còn mang theo một chút lễ vật đã nhận được trước khi dọn nhà.
“Không phải bệ hạ mới ban thưởng một vạn lượng hoàng kim sao? Ngươi muốn bán những thứ này đi à?”
Trên đường, Thấm Hĩnh đen mặt dò hỏi.
“Cần tiêu nhiều bạc lắm đó.” Vân Hạc than thở nói: “Về những đồ ban thưởng buổi sáng phụ hoàng phái người đưa tới, ta thấy thưởng cũng
thưởng được mấy chục lượng bạc…”
“Cũng đúng.”
Diệp Tử khẽ vuốt cằm: “Tuy rằng hôn lễ này có người trong cung thu xếp giùm nhưng dù sao Lục điện hạ cũng là hoàng tử. Đón đi rước về như vậy, đúng là tốn nhiều tiền thật.”
Vân Hạc khẽ vuốt cằm, bèn nói: “Tấu tử, phủ của ta còn chút lễ vật, lát nữa tỷ cầm đi đổi thành ngân lượng giúp ta đi.”
Diệp Tử hơi kinh ngạc, bỗng nhiên chọc ghẹo: “Điện hạ không sợ tỷ tham ô à?”
“Ta tin tưởng tấu tử không phải người như thế.”
Vân Hạc cười ha hả nói: “Hơn nữa ta và Hĩnh Nhi sắp kết hôn rồi, của ta không phải là của nàng ấy à? Quan hệ tấu tử và Hinh Nhi tốt như vậy, cũng không thế tham ô tiền bạc của nàng âỳ chứ?”
Thấm Hĩnh bĩu môi, hừ nhẹ nói: “Ta thấy ngươi sợ bán những thứ đó mất mặt, mới bảo tấu tử giúp ngươi làm chuyện này,”
“Khụ khụ…”
Vân Hạc ho khan hai tiếng, dáng vẻ dường như bị nhìn thấu.
Diệp Tử khẽ trừng mắt Thấm Hĩnh, ra hiệu nàng đừng nói lung tung, hơn nữa lại gật đầu
cười: “Vốn dĩ mẫu thân đại nhân bảo tỷ tới giúp một tay, nếu điện hạ tin tưởng tỷ như thế, chuyện này cứ giao cho tỷ lo liệu đi.”
“Vậy thì cảm ơn tẩu tử.” Vân Hạc hoàn toàn yên tâm, ánh mắt liếc xéo qua người Cao Hợp.
Mẹ kiếp.
Phải tìm cơ hội thăm dò Cao Hợp thật kỹ một chút.
Lúc nào cũng đề phòng như thế cũng không được lắm.
Bốn người rất nhanh đã tìm được cửa hàng, bán đi hết toàn bộ mấy món lễ vật kiếm được hơn ba ngàn lượng bạc.
Đang lúc bọn họ đi lang thang không có mục đích, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng rèn sắt “leng keng leng keng”.
Trong lòng Vân Hạc hơi dao động, hắn lập tức nói với Thẩm Hĩnh: “Chúng ta tới hàng rèn xem thử đi.”
“Tới hàng rèn làm gì?”
Thấm Hình nhíu mày: “Ngươi vẫn muốn rèn đúc vũ khí à?”
“ừm.” Vân Hạc khẽ gật đầu: “Dù gì ta cũng là người sắp ra chiến trường, như thế nào cũng phải mang theo vũ khí tiện tay chứ? Cao Hợp, lát nữa bảo người hàng rèn dựa theo kiểu dáng thanh
đao trên người ngươi mà đúc cho ta một thanh đao giống như đúc nhé.”
“Vâng.” Cao Hợp khẽ gật đầu.
“Ngươi thì thôi đi.” Thấm Hinh khẽ gật đầu: “Loại như ngươi có thể vung vũ khí sao? Nếu ra chiến trường thật, ngươi có cầm vũ khí không đều giống nhau thôi.”
“Nói gì đó?” Diệp Tử trừng mắt Thấm Hĩnh: “Điện hạ kiếm vũ khí tiện tay trước đế luyện bản lĩnh giết địch không được sao? Muội thật sự muốn thủ tiết cả đời phải không?”
Thấm Hĩnh bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, bản thân nói vốn là sự thật.
Cái loại người tay trói gà không chặt như Vân Hạc này cho dù cầm vũ khí gì chạy tới chiến trường thì dều là đi tìm chết.
Nàng thầm chửi bới một trận trong lòng, Thấm Hĩnh lại hoài nghi nhìn Diệp Tử.
Sao hôm nay nàng cảm thấy tấu tử hơi kỳ lạ nhỉ?
Nhưng rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào thì nàng không nói được. Dù sao thì cảm thấy nàng ấy có hơi khác với bình thường.
Vân Hạc mỉm cười, mang theo bọn họ đi thẳng tới hàng rèn.
Hắn ngược lại không phải muốn vũ khí thật.
Hắn muốn xem thử trình độ rèn sắt của những thợ rèn ở Đại Càn này như thế nào. Hắn đã nghĩ tới một thứ tốt, thép Damascus.
Lấy thứ này để chế tạo vũ khí, trang bị cho binh sĩ thủ hạ, vậy không phải là cắt rau gọt dưa sao? Có điều thứ kia quá cứng.
Dựa vào sức người không biết phải chiêu mộ bao nhiêu thợ rèn mới có thế thỏa mãn nhu cầu một nhánh quân đội.
Có hơi khó! Được rồi, trước tiên quan sát kỹ rồi nói! Mâỳ người Tất nhanh đã đi tới hàng rèn, trong hàng rèn có mấy thợ rèn ở trần đang đập nông cụ.
Mây người ai nấy đều đầy cơ bắp cuồn cuộn.
Bên cạnh ống bễ còn có một hán tử cụt một tay đang kéo ổng.
Nhìn thấy người kéo ổng bễ, bỗng nhiên Cao HƠD SƠ hãi hét lên: “Đỗ, Đỗ thốnq lĩnh?”