Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 23 Huyết Y Quân
Chương 23: Huyết Y Quân
Nghe giọng nói của Cao Hợp, Đỗ Bất Quy đang kéo ống bễ xoay đầu lại nhìn, nhàn nhạt nói: “Ngưoi nhận lầm người rồi.”
“Không có.” Cao Hợp vội tiếp lên, bình tĩnh nói: “Năm đó lúc ở Sóc Bắc, ngươi còn từng biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung trước mặt bệ hạ, được bệ hạ khen ngợi.”
“Người nhận lầm người rồi.” Đỗ Bất Quy lại nói thêm một câu rồi kéo ống bễ.
Cao Hợp còn muốn nói nữa nhưng Vân Hạc đã ngăn hắn ta lại: “Ngươi biết vị này?”
“ừ.” Cao Hợp gật đầu: “Hắn vốn là thống lĩnh Huyết Y Quân.”
Huyết Y Quân?
Vân Hạc hoài nghi dò hỏi: “Huyết Y Quân gì?”
“Ngươi không biết Huyết Y Quân?” Thẩm Hĩnh chê cười nhìn Vân Hạc, trong lòng không nhịn được chửi tục.
Không phải hắn la hét muốn tới Sóc Bắc sao?
Cũng không biết Huyết Y Quân?
Diệp Tử mỉm cười nói: “Huyết Y Quân chính là đội quân tinh nhuệ nhất của Bắc Phủ Quân, nghe nói Huyết Y Quân chưa đầy năm trăm người,
điều kiện gia nhập cực kỳ hà khắc.”
“Mỗi trận chiến của bọn họ đều toàn thân đẫm máu, thế nên được gọi là Huyết Y Quân.”
“Đáng tiếc trận chiến Sóc Bắc năm năm trước, Huyết Y Quân tốn thất cực kỳ thê thảm nặng nề, gần như mười người không còn một ai. Từ đó về sau hoàn toàn biến mất.”
Nghe Diệp Tử nói, trong lòng Vân Hạc bỗng nhiên giật thót.
Bắc Phủ Quân trấn giữ Sóc Bắc có hơn hai mươi vạn đại quân.
Lựa chọn từ trong hai mươi vạn đại quân chưa đầy năm trăm người, chỉ nghĩ tới thôi cũng biết Huyết Y Quân tinh nhuệ bao nhiêu.
Đây chính là bộ đội đặc chủng của vương triều Đại Càn đó.
Ánh mât Vân Hạc sáng quắc nhìn chằm chằm Đỗ Bất Quy: “Nếu ngươi đã là thống lĩnh Huyết Y Quân, vì sao cam nguyện ở đây rèn sắt mà sống?”
“Đừng hỏi chuyện ngu ngốc như thế chứ.” Thấm Hĩnh tức giận liếc trắng Vân Hạc, lại chỉ cánh tay bị cụt của Đỗ Bất Quy.
Vân Hạc hơi khựng lại, lắc đầu nói: “Ý của ta là lấy công trạng của Đỗ thống lĩnh, có lẽ có không ít phong thưởng mới đúng chứ nhỉ? Dù thế
nào cũng không cần rèn sắt đế mưu sinh.”
“Mắc mớ gì đến ngươi? Xéo ra chỗ khác đi.” Đỗ Bất Quy hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục kéo ống bễ.
“Đỗ thống lĩnh, không được vô lễ.” Cao Hợp nhanh chóng ngăn cản Đỗ Bất Quy: “Đây là Lục hoàng tử đương triều.”
Lục hoàng tử?
Mấy thợ rèn đang rèn sắt nhanh chóng ngừng công việc trong tay lại, quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân tham kiến Lục hoàng tử.”
Đỗ Bất Quy nhìn Vân Hạc một cái, vô cùng không tình nguyện quỳ xuống lạy: “Thảo dân không biết là Lục hoàng tử, đã mạo phạm nhiều, xin Lục hoàng tử thứ tội.”
Bây giờ hắn ta là một thường dân nên phải quỳ lạy hành lễ.
“Người không biết vô tội! Đều đứng lên đi!” Vân Hạc khẽ giơ tay, lặp lại vấn đề vừa nãy.
Đỗ Bất Quy đứng lên, nhưng không nói lời nào.
vẫn là một thợ rèn bên cạnh hắn ta trả lời thay hán ta: “Điện hạ có chỗ không biết, tiền an ủi những huynh đệ của Đỗ lão đại bị tham ô hơn một nửa. Đỗ lão đại cảm thấy thẹn với huynh đệ Huyết Y Quân nên phân chia hết phần thưởng cho người thân những tướng sĩ Huyết Y Quân tử trận rồi.”
Thì ra là như vậy.
Bỗng nhiên Vân Hạc tỉnh ngộ, thở dài nói: “Đỗ thống lĩnh nhân nghĩa.”
Đỗ Bất Quy khẽ gật đầu một cái: “Điện hạ vẫn nên gọi thẳng tên thảo dân đi, thảo dân đã không phải là thống lĩnh của Huyết Y Quân nữa.”
“Cũng được.” Vân Hạc nhẹ gật đầu, nói thẳng vào vấn đê: “Ngươi không thích hợp rèn sắt, ngươi nên chém giết kẻ địch trên chiến trường. Đi cùng ta tới Sóc Bắc đi.”
Sóc Bắc?
Đỗ Bất Quy khẽ giật mình, lắc đầu nói: “Đa tạ điện hạ nâng đỡ, nhưng bây giờ thảo dân chỉ là một kẻ tàn phế, đã không thế lên chiến trường giết địch nữa.”
“Kẻ tàn phế?” Vân Hạc thấy buồn cười: “Trùng hợp rồi, ta cũng là kẻ tàn phế, thằng nhãi vô dụng tàn phế.”
Đỗ Bất Quy sững sờ, kinh ngạc nhìn Vân Hạc.
Lục hoàng tử đương triều là một tên phế vật, hắn ta ngược lại có nghe đồn tới.
Có điều Lục hoàng tử vậy mà thừa nhận mình là đồ vô dụng trước mặt hắn ta?
Điều này khiến hắn ta cảm thấy khó mà tin nổi.
“Không có gì kỳ lạ.” Vân Hạc không đế bụng mà cười: “Không lừa ngươi, lần này ta tới Sóc Bắc là để tử chiến sa trường. Kẻ tàn phế như ngươi lẽ nào không muốn oanh liệt tử chiến sa trường à? Hai chúng ta có thể kết bạn.”
Trước khi Vân Hạc xuyên không cũng là quân nhân.
Hân tin tưởng mình có thế hiểu Đỗ Bất Quy.
Mãnh tướng như vậy sao không có lòng tử chiến sa trường chứ?
Nghe lời Vân Hạc nói, Thấm Hĩnh xém chút đã nhảy dựng lên đánh vào đầu chó của hắn.
Tên khốn kiếp này.
Hắn cứ nhất định phải tới Sóc Bắc chịu chết đúng không?
Hắn cứ muốn để mình thủ tiết cả đời thay hắn?
Đỗ Bất Quy cũng bị lời nói của Vân Hạc hù dọa, sau một lát mới lắc đầu cười khổ: “Không dổi gạt điện hạ, trận chiến năm năm trước chẳng những cắt đứt cánh tay của thảo dân, còn đập tan dũng khí của thảo dân nữa. Thảo dân đã không còn dũng khí ra chiến trường nữa rồi.”
“Vậy thì nhặt lại dũng khí đi.” Vân Hạc lắc đầu, lại chỉ Diệp Tử bên cạnh nói: “Phu quân của tấu tử ta đây cũng đã chết trên chiến trường Sóc
Bắc, tối hôm qua ta hỏi nàng có tiếc nuối vì không thể gặp vong phu kia của nàng lần cuối không, ngươi đoán xem nàng nói thế nào?”
Hả?
Thấm Hĩnh kinh ngạc.
Tối qua Vân Hạc còn nói những chuyện này với tấu tử à?
Đỗ Bất Quy tịch mịch nói: “Thảo dân rửa tai lắng nghe.”
Vân Hạc hít sâu một hơi, sâu xa nói: “Nàng nói núi xanh nơi nơi vùi xương cổt, cần chi phải trả lại da ngựa bọc thây.”
Vân Hạc vừa nói xong, trong lòng mấy người bỗng run lên.
Thấm Hĩnh tinh tế thưởng thức câu thơ này, bỗng nhiên vẻ mặt đầy sùng bái nhìn về phía tấu tử.
Nàng không ngờ nhị tấu yếu đuối vậy mà có thể viết ra câu thơ khí phách như thế.
Cha huynh của mình hoàn toàn xứng với câu thơ này.
ừ, lát nữa nhất định phải bảo tẩu tử nói ra câu thơ hoàn chỉnh cho mình.
Đón nhận ánh mắt sùng bái kia của Thấm Hinh, trong lòng Diệp Tử không khỏi cười khố.
Đây nào phải tỷ tự viết đâu, đây rõ ràng chính là phu quân của muội tự viết mà.
Vị Lục hoàng tử này quả nhiên là giấu nghề.
Chỉ một câu thơ lần này đã có thể nhìn ra vị Lục hoàng tử này tuyệt đối là người có lòng phục thù lớn, hơn nữa cũng là một vị nam nhi nhiệt huyết
Khó trách hắn một lòng muốn tới Sóc Bắc, hắn thật sự muốn tới đó kiến công lập nghiệp, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần tử chiến sa trường luôn rồi.
“Núi xa nơi nơi vùi xương cốt…”
Đỗ Bất Quy tự lấm bấm, không ngừng lặp lại câu thơ này.
Trong lúc bất giác ánh mắt Đỗ Bất Quy cũng hơi ươn ướt.
Một lúc lâu sau Đỗ Bất Quy dụi mắt, khom người nói với Diệp Tử: “Đa tạ phu nhân, có thể mượn câu thơ này của phu nhân hiến cho tướng sĩ tử trận Huyết Y Quân ta, bọn họ chết cũng nhắm mắt…”
Khóe miệng Diệp Tử co giật, oán trách liếc nhìn Vân Hạc, lúc này mới nói: “Đỗ thống lĩnh nói quá lời rồi, Đỗ thống lĩnh cũng là nam nhi thiết huyết, cho dù đứt một tay cũng xác thật không nên mai một tại đây.”
“Phải, một câu thơ của phu nhân đã thức tỉnh thảo dân.”
Đỗ Bất Quy nặng nề gật đầu, lập tức quỳ gối trước mặt Vân Hạc: “Thảo dân nguyện theo điện hạ tiến về Sóc Bắc, cho dù thịt nát xương tan cũng muốn oanh liệt chết trên chiến trường.”
“Đứng lên đi.” Vân Hạc đỡ Đỗ Bất Quy đứng lên, hắn đem toàn bộ ngân phiếu vừa mới bán lễ vật đế đổi lấy và mấy trăm lượng ngân phiếu vốn mang theo trên người đưa cho Đổ Bất Quy.
“Điện hạ, không được.” Đỗ Bất Quy vội từ chối.
“Cầm lấy đi.” Vân Hạc nhét ngân phiếu vào tay hắn: “Coi như là ta dền bù cho bọn họ thay phụ hoàng.”
Từ xưa tới nay, tham quan ô lại đêu không thiếu.
Trợ cấp của những tướng sĩ tử trận kia sau khi bị bóc lột thì còn bao nhiêu có thể đến được tay người nhà những tướng sĩ tử trận kia chứ?
Đỗ Bất Quy khẽ im lặng, hai mắt đỏ lên nói: “Thảo dân thay những huynh đệ tử trận tạ ơn điện hạ.”
“Được rồi, không nói những thứ này.” Vân Hạc vung tay: “Ngươi đi xử lý chuyện của ngươi đi, lát nữa tới phủ tìm ta là được.”
Vừa nói xong thì Vân Hạc đã nói cho Đỗ Bất Quy vị trí của phụ đệ, lại nhắn nhủ thợ rèn dựa theo bội đao của Cao Hợp mà chế tạo cho mình một thanh đao, lúc này hắn mới dẫn nqười rời đi.