Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 24 Người đưa tớỉ cửa bị bẫy
Chương 24: Người đưa tớỉ cửa bị bẫy
Sau khi dặn dò các thợ rèn chế tạo cho mình một vũ khí tiện tay dựa theo bội đao của Cao Hợp, Vân Hạc để lại địa chỉ phủ đệ, lúc này mới mang theo ba người rời đi.
Lúc trở về, vẻ mặt Thấm Hĩnh nhìn về phía Vân Hạc hơi kỳ lạ.
“Hình như ngươi cũng không phải không có ưu điếm.”
Thẩm Hĩnh hiếm khi nở nụ cười trước mặt Vân Hạc.
Ta chỉ không muốn làm nguội lạnh tấm lòng những tướng sĩ đã hy sinh đổ máu vì Đại Càn ta.
Vân Hạc khẽ gật đầu một cái rồi thở dài nói: “Ngày mai lên triều, ta sẽ tấu rõ việc này với phụ hoàng, nhất định phải xin phụ hoàng nghiêm túc điều tra việc này.”
“Điện hạ, không thể.” Bỗng nhiên Cao Hợp lên tiếng.
“Hử?” Vân Hạc quay đầu nhìn về phía Cao Hợp: “Vì sao không thể? Ngươi cũng là người trong quân đội, nếu bạc an ủi của huynh đệ ngươi bị tham ô, lẽ nào ngươi thờ ơ không làm gì?”
“Đúng.” Thấm Hinh gật đầu, ánh mắt sắc bén nói: “Tham ô bạc an ủi tướng sĩ quên mình vì nước, đáng giết.”
Cao Hợp lắc đầu, chân thành nói: “Hành động lần này của điện hạ sẽ ảnh hưởng lợi ích rất nhiều người, dến lúc đó tình cảnh của điện hạ trong triều sẽ càng thêm gian nan.”
Hả?
Nghe lời Cao Hợp nói, trong lòng Vân Hạc khẽ dao động.
Cao Hợp đang suy nghĩ cho mình?
Hắn ta đang dần dần quy thuận rồi sao?
Thú vị đó.
Trông có vẻ bảo mã lương câu của mình tặng không uổng phí.
“Cao thị vệ nói có lý.”
Diệp Tử cũng gật đầu theo: “Từ xưa tới nay tham quan ô lại đều giết không hết! Nếu bệ hạ điều tra thì kẻ thù của điện hạ trong triều có lẽ sẽ càng nhiều.”
Vân Hạc cân nhắc một lát: “Thế ta suy nghĩ thêm vậy.”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Vân Hạc đã có quyết định.
Việc này nhất định phải nói cho Văn Đế, chỉ có điều lén nói là được rồi. Bản thân mới nối tiếng, quá nhiều người theo dõi, cơ sở ngầm của Văn Đế cũng hằng hà vô số.
Tinh huống bây giờ, chắc chắn chuyện Đỗ Bất Quy đã được mình thu phục không thế giấu giếm được tai mắt của Văn Đế. Hắn chủ động thẳng thắn mới không khiến Văn Đế cho rằng hắn đang bồi dưỡng thế lực.
Một đường suy tư, Vân Hạc vừa về đến cống đã nghe người trong phủ nói Tam hoàng tử đến.
Trong lòng Vân Hạc thầm hoài nghi, thằng ôn này đến phủ mình làm gì?
Không phải lại muốn ám toán mình chứ?
“Vậy ta đi về trước.”
Thấm Hĩnh không muốn hành lễ với Vân Lệ còn bị hắn ta chế nhạo nên dứt khoát chạy trốn.
Vân Hạc cạn lời, dẫn Cao Hợp và Diệp Tử vào phủ.
“Tam ca, ngọn gió nào thối ngươi đến đây vậy?”
Vân Hạc vừa vào cửa đã nhìn thấy Vân Lệ ngồi ở đó giống như một đại gia, tỳ nữ trong phủ mình còn hầu hạ bên cạnh.
“Lục đệ, ta đến đế đòi nợ.”
Vân Lệ hơi ngước mắt, ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: “Hôm nay phụ hoàng ban thưởng nhiều đồ cho ngươi như vậy, hơn ba vạn lượng bạc đệ thiếu cũng nên trả lại cho Tam ca chứ nhỉ?”
Đệt!
Đòi nợ?
E rằng ngươi nghĩ nhiều rồi!
Lão tử đã mượn ngân lượng của ngươi thì chưa từng nghĩtới chuyện trả lại.
Vân Hạc làm bộ suy tư, sau đó tiến lên: “Tam ca, trước tiên chúng ta đừng nói tới chuyện ngân lượng, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với ngươi.”
Muốn đòi nợ hả?
Vậy không phải đưa tới cửa để bị mình đào hố sao?
“Ngươi bớt nhắc tới những thứ này với ta.”
Vân Lệ hừ lạnh: “Ngươi thì có chuyện quan trọng gì? Trả bạc trước rồi nói.”
“Đúng là chuyện quan trọng.”
Vân Hạc hoàn toàn không nhắc tới chuyện trả tiền lại mà đi tới trước mặt Vân Lệ, nói với hắn ta chuyện của Đổ Bất Quy.
Sau đó hắn lại thở dài bất đắc dĩ: “Ta tính ngày mai lúc lên triều sẽ nói chuyện này với phụ hoàng nhưng bọn họ đều nói ta không có chống lưng, không thể đắc tội với người ta. Vậy nên ta muốn xin Tam ca ngày mai vào triều thì lên tiếng giúp…”
Nghe Vân Hạc nói, gương mặt Vân Lệ sắp tái xanh.
Mịa nó, thằng chó này!
Ngươi biết đắc tội người ta, lẽ nào lão tử không biết?
Hơn nữa nói không chừng không ít người phe mình cũng tham gia trong đó.
Hắn ta mà dâng tấu trên triều, những người kia không hận chết mình mới lạ, chỉ sợ rất nhiều người đã quy thuận cũng trở mặt.
Thế nhưng bây giờ Vân Hạc đã biết chuyện này rồi, cho dù hân ta không nói thì chỉ e lão Lục cũng sẽ lén nói với phụ hoàng.
Đến lúc đó nếu hắn lại thuận tiện kể đã từng nói với mình chuyện này nhưng mình lại không dâng tấu, phụ hoàng không trách mình mới lạ.
Giờ phút này, Vân Lệ chỉ muốn tát mình hai cái, đang yên lành lại chạy tới chỗ tên phế vật này làm cái đếch gì?
“Việc này liên quan trọng đại, ta sẽ tiến cung tìm phụ hoàng.” Vân Lệ đứng lên, không kịp chào hỏi đã vội vàng rời đi.
Hắn ta phải mau tới chỗ TừThực Phủ bàn bạc đối sách.
Nhìn Vân Lệ hoảng hốt chạy ra bên ngoài, trên mặt Vân Hạc thoáng hiện lên ý cười.
Diệp Tử nín cười, thầm nghĩ tên này đúng âm hiếm.
Rời khỏi phủ đệ của Vân Hạc, Vân Lệ nhanh chóng tới phủ của Từ Thực Phủ.
Lúc hắn ta nói chuyện này với Từ Thực Phủ, y lập tức trở nên sốt ruột.
Thấy thế, trong lòng Vân Lệ bỗng giật thót: “Cữu cữu, không phải ngài cũng…”
Hắn ta bỗng nhiên nhận ra Từ Thực Phủ chính là Hộ bộ thượng thư, rất có thế kẻ tham ô nhiều nhất chính là cữu cữu ruột của mình!
“Khụ khụ…” Từ Thực Phủ ho khan hai tiếng, đổi chủ đê: “Bây giờ vẫn nên nghĩ đối sách đã.”
“Ngài…” Vân Lệ tức đến mức thở dổc: “Phụ hoàng luôn canh cánh trong lòng cuộc chiến Sóc Bắc, ngài động chạm cái gì không được, lại đi động vào bạc an ủi của những tướng sĩ tử trận kia, ngài có mấy cái đầu chứ?”
Nếu chuyện này bị tra xét tới cùng, chắc chắn hắn ta cũng sẽ xui xẻo theo.
Từ Thực Phủ nghe vậy cũng bực bội, tức giận nói: “Ta không động vào số bạc an ủi tướng sĩ kia thì đào đâu ra ngân lượng thu mua lòng người giúp con?”
Vân Lệ hơi khựng lại, lập tức cạn lời.
“Bây giờ nói những thứ này cũng vô ích.”
Thái độ Từ Thực Phủ mềm xuống: “Bệ hạ cực kỳ coi trọng số bạc an ủi tướng sĩ bỏ mình, việc này nhất định sẽ phải tấu lên, đây cũng là cơ hội đế con giành được sự xem trọng của bệ hạ.”
“Này… cũng đúng.” Vân Lệ khẽ vuốt cằm, lại lo lắng nói: “Nhưng nếu điều tra…”
“Tra thì tra.” Từ Thực Phủ cười lơ đãng: “Yên tâm, không phải chuyện lớn gì, tìm hai kẻ thế mạng là được, không tra được tới chỗ ta đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Vân Lệ thoáng yên tâm một chút, suy nghĩ một lát lại hỏi: “Có thể nhờ vào việc này đả kích người phía lão Tứ bọn họ không?”
Tứ hoàng tử Vân Đình là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn ta.
Nếu như nhờ việc này đã kích thế lực của lão Tứ thì càng tốt.
Từ Thực Phủ hơi suy tư rồi lắc đầu: “Trước tiên tạm thời đừng hành động, dù nhờ việc này đả kích thế lực của lão Tứ thì cũng không ảnh hưởng tới lão Tứ lắm. Không hành động thì thôi, đã hành động thì phải khiến bọn họ tốn thương nặng nề.”
“Được rồi!” Vân Lệ khẽ gật đầu rồi hỏi: “Vậy bây giờ ta có cần nói rõ chuyện tham ô cho phụ hoàng không?”
“Con gấp cái gì?” Từ Thực Phủ trừng mắt Vân Lệ: “Cho dù muốn tấu việc này lên thì cũng phải đợi ta chuẩn bị trước rồi nói.”
Y còn chưa chuẩn bị gì cả, hắn ta đã báo việc này lên, ngại y chết chưa đủ nhanh đúng không?
“À.” Vân Lệ buồn bực liếc mắt nhìn cữu cữu, lại cau mày nói: “Cũng không biết Bắc Hoàn kia bắt đầu hành động chưa, giờ ta rất muốn chém tên phế vật kia thành nghìn mảnh.”
Nói tới Vân Hạc, ánh mắt Vân Lệ lập tức đầy dữ tợn.
Trong lòng Từ Thực Phủ đầy ý cười: “Yên tâm, Ban Bố là người thông minh, hắn ta biết nên làm thế nào. Bắc Hoàn cũng đã hành động, lần này tên phế vật kia chắc chắn phải chết.”
“Đươc.” Vân Lê oán hận không thôi gât đầu.