Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 25 Lão già này điên rồi à
Chương 25: Lão già này điên rồi à?
Ban đêm Văn Đế vẫn còn trong Ngự thư phòng.
Bởi vì chuyện sứ đoàn Bắc Hoàn, gần đây Văn Đế cũng không sủng hạnh những phi tử kia.
Ông ấy thực sự không có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện đó.
Nghĩ đến ngày mai sẽ bàn bạc chuyện trao đổi lương thực với sứ đoàn Bắc Hoàn, Văn Đế lập tức ngủ không yên.
“Cốc cốc…” Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Văn Đế mệt mỏi ngấng đầu lên.
Ảnh vệ vội vàng tiến vào, ghé vào bên tai Văn Đế thì thầm.
Nghe xong, ánh mắt Văn Đế bỗng nhiên lóe lên tia chết chóc.
“Việc này xác thực trăm phần trăm?” vẻ mặt Văn Đế nhuốm sương lạnh, mở miệng dò hỏi.
Ảnh vệ khẽ gật đầu.
“Đúng là to gan!”
Trong mắt Văn Đế hiện lên sát ý.
Đánh xong trận năm năm trước, ông ấy đã nghiêm lệnh các bộ nhất định phải phát bạc an ủi
cho các tướng sĩ bỏ mình đúng hạn, không được thiếu một cắc nào.
Ai dám tham ô, tuyệt không nương tay!
Không ngờ vẫn có người dám ra tay.
Sau khi cố gắng kìm nén lửa giận, Văn Đế lại hỏi: “Xác định lão Lục và lão Tam đã từng nói việc này?”
“Xác định.” Ảnh vệ nặng nề gật đầu.
“Được, trầm biết rồi, lui xuổng đi.” Văn Đế khẽ vuốt cằm, phất tay ra hiệu ảnh vệ lui ra.
Đợi ảnh vệ rời đi, ánh sáng sắc bén trong mắt Văn Đế lại lóe lên.
Lão Tam à lão Tam!
Ngươi cũng đừng khiến cho trầm thất vọng đó.
Ngược lại là lão Lục, biếu hiện không tồi, còn biết bù đắp cho những tướng sĩ kia thay người phụ hoàng như ông ấy.
“Có phải trâm nên giữ lão Lục lại bên cạnh không?” Văn Đế lấm bẩm, đăm chiêu suy nghĩ.
Chưa kịp suy nghĩ được bao lâu thì lại có ảnh vệ mật báo chuyện quan trọng.
Nghe ảnh vệ nói xong, Văn Đế xém chút đã vỗ bàn đứng dậy.
Ảnh vệ liếc nhìn Văn Đế, thận trọng báo cáo:
“Bây giờ trong Hoàng thành đã có không ít lời đồn liên quan tới Lục hoàng tử, nếu như không khổng chế, e rằng chẳng mấy chốc sẽ truyền ra.”
“Ha ha, bọn chúng thật giỏi, cứ không muốn buông tha lão Lục như vậy sao?”
Trong lòng Văn Đế tức giận không thôi, ngay cả nụ cười cũng hết sức lạnh lùng.
Nhìn dáng vẻ ấy của Hoàng đế, ảnh vệ muốn nói lại thôi.
Văn Đế chú ý tới sự khác thường của ảnh vệ, lạnh lùng nói: “Còn tin tức gì thì cùng nhau nói đi! Đừng có dông dài!”
Sắc mặt ảnh vệ trắng bệch, ấp úng nói: “Tiếu nhân… không dám nói.”
“Nói!” Văn Đế đen mặt nói: “Trẫm tha cho ngưoi vô tội.”
Ảnh vệ do dự một lát, lúc này mới cẩn thận nói: “Chiều hôm nay có người đào ra một pho tượng đá ở thành Nam, bên trên còn có một vài chữ…”
Nói tới đây, ảnh vệ lại lắp bắp không dám nói.
“Chữ gì?” Văn Đế gầm thét: “Nếu không nói trâm trị ngưoi tội khi quân.”
Ảnh vệ thật sự bị khí thế của Văn Đế dọa sợ, ấp úng nói: “Lục Tử tới Bắc Quan, quân thần… quân thần… đều… lên núi.”
Vài chữ đơn giản, ảnh vệ lại giống như đã dùng hết sức lực.
Nói xong mâỳ chữ này, toàn thân ảnh vệ đã ướt đẫm mồ hôi.
Nghe ảnh vệ nói, Văn Đế lập tức nổi giận đến mức thở không ra hơi.
Chưa đợi Văn Đế lên cơn, bỗng nhiên Mục Thuận hoảng hốt chạy vào, thì thầm bên tai Văn Đế.
Nói xong Mục Thuận còn trình phong thư đến trước mặt Văn Đế.
Văn Đế mở thư ra, chỉ nhìn lướt qua đơn giản, sát khí khắp người lại không khống chế được.
Rầm rầm rầm…
Văn Đế tức giận quét tất cả mọi thứ trên ngự án xuống, phẫn nộ rống to: “Thông báo, ngày mai lên triều sớm nửa canh giờ.”
“Bệ hạ bớt giận.” Mục Thuận và ảnh vệ sợ hãi quỳ xuống.
Văn Đế tức giận không thôi, đạp bay Mục Thuận đi, đằng đằng sát khí gào thét: “Cút xuống truyền lời đi.”
Mục Thuận không dám thất lễ, lăn một vòng ra ngoài.
“Cốc cốc…” Vân Hạc đang ngủ say bị tiếng
gõ cửa dồn dập đánh thức.
“Điện hạ, người trong cung đến.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng của quản gia.
“…”Vân Hạc cạn lời.
Điên à?
Nửa đêm canh ba chạy tới chỗ hắn làm gì?
Lẽ nào bởi vì chuyện tham ô bạc an ủi?
“Ngươi lo pha trà trước đi, ta tới ngay.” Vân Hạc dặn dò một tiếng rồi lập tức rời giường.
Tân Sênh chạy tới: “Điện hạ, đế nô tỳ cởi áo cho ngài.”
“Được rồi, được rồi! Ta tự mình làm là được!” Vân Hạc ngăn Tân Sênh lại, tự mình mặc y phục tử tế.
Vân Hạc nhanh chóng mặc đồ xong đi ra ngoài.
Nhìn thấy Vân Hạc, thái giám trong cung vội hành lễ, sau đó nói: “Lục điện hạ, bệ hạ dặn dò ngày mai lên triều sớm nửa canh giờ.”
Trò gì vậy? Sớm nửa canh giờ?
Cái quần què gì thế?
Không để người ta ngủ đúng không?
“Được, ta biết rồi.” Vân Hạc buồn bực đồng ý rồi hỏi tiếp: “Có phải xảy ra chuyện lớn gì không?”
“Không rõ lắm.” Thái giám truyền lời nói: “Có điều nhìn sắc mặt của Mục tổng quản thì chắc hẳn không phải chuyện tốt gì.”
“Được, đa tạ công công.” Vân Hạc gật đầu, lại sai quản gia thưởng cho công công truyền lời mấy lượng bạc.
Xem ra hơn một nửa là bởi vì chuyện tham ô bạc an ủi.
Mặc kệ ông ấy, ngược lại đạt được mục đích của mình là chính.
Dù gì Đỗ Bất Quy cũng là thống lĩnh Huyết Y Quân, gãy một tay thì vẫn được coi là cao thủ chứ nhỉ?
Tốn mấy ngàn lượng bạc có được nhân tài như vậy thì đáng giá lắm.
Sau khi đuối công công truyền lời đi, Vân Hạc bèn trở về phòng.
Thấy thời gian không còn sớm, hắn cũng lười ngủ.
Đợi đến khi sắp đến giờ, Vân Hạc ngồi xe ngựa vào cung tham gia lên triều.
Đến bên ngoài đại điện, tất cả mọi người đều tới gần đủ.
Văn Đế đột nhiên tuyên bố lên triều sớm nửa canh giờ khiến mọi người đêu sững sờ, không ít đêu tụ tập lại với nhau bàn tán sôi nối.
Nhưng không một ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Từ Thực Phủ và Vân Lệ nhìn nhau cười.
Không ngoài dự đoán, kế hoạch của bọn họ đã thành công.
Hôm nay cho dù Vân Hạc không chết thì e rằng cũng khó trốn thoát vận mệnh bị tổng vào thiên lao.
Vân Lệ hung tợn liếc Vân Hạc, trong lòng cười thầm.
Phế vật!
Hơn một vạn lượng kia xem như chôn theo cho ngươi.
Mọi người đợi rất lâu ngoài điện, nhưng Văn Đế lại chậm chạp không gọi mọi người vào điện.
Tinh huống khác thường như vậy khiến mọi người càng hoài nghi.
Có điều mọi người đều hiếu chắc chắn không phải là chuyện tốt, nói đúng hơn là ai đó lại gặp xui xẻo rồi.
Giữa lúc mọi người lo sợ bất an thì Ván Đế gọi mọi người vào điện.
Vân Hạc nối đuôi theo đoàn người đi vào, vô cùng thức thời tìm lại cái góc ngày hôm qua mà
đứng, sau đó cùng triều thần hành lễ.
Nếu là trước kia thì Văn Đế đã sớm bảo mọi người bình thân. Nhưng hôm nay cũng không biết rốt cuộc ông ấy nổi điên cái gì, vậy mà chậm chạp không lên tiếng, cứ đế mọi người quỳ như vậy, khiến cả đám càng bất an hơn.
Cái quỳ này của bằng thời gian uống cạn một chén trà.
Chờ đến khi lão thần giống như C.hương Hòe sắp không quỳ nổi nữa thì Văn Đế mới lên tiếng.
“Bình thân.” Giọng Văn Đế rất lạnh lẽo, rõ ràng đang kìm nén lửa giận.
“Tạ ơn bệ hạ.”
Mọi người đứng dậy, mấy lão thần còn xém chút ngã sấp xuống, may mà được người bên cạnh đỡ lấy kịp thời.
“Lão Lục! Cút ra đây cho trầm!”
Văn Đế đột nhiên quát to, dọa cả triều giật nảy.
Vân Hạc cũng bối rối.
Đệt!
Chuyện gì vậy?
Lão già này nổi điên gì thế?
Vân Hạc thầm mắng trong lòng, chậm rãi đi ra từ trong góc.
Trong tay Văn Đế cầm một phong thư, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vân Hạc, lạnh lùng lên tiếng: “Đêm qua người sứ đoàn Bắc Hoàn lén lút ra ngoài, bị binh lính tuần tra thành trì phát hiện, triều ta tốn thất mấy người mới giết chết được người Bắc Hoàn kia.”
“Phong thư này là lục soát được từ trên đám người Bắc Hoàn đó.”
“Muc Thuận, đoc lớn cho moi nqười nqhe!”