Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 26 Xin bệ hạ ban chết cho Lục điện hạ
Chương 26: Xin bệ hạ ban chết cho Lục điện hạ
Sau khi nghe lời Văn Đế nói, quần thần lập tức hiếu rõ.
Gian tế!
Trong triều có người âm thầm cấu kết với Bắc Hoàn!
Thảo nào Văn Đế lại tức giận đến thế.
Quả nhiên có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Vân Lệ và Từ Thực Phủ lẳng lặng nhìn nhau, trong lòng không ngừng cười thầm.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Ban Bố đã hành động theo kế hoạch.
Vân Lệ giương mắt nhìn Vân Hạc, trong lòng không ngừng cười lớn.
Ranh con vô dụng, đây chính là kết cục khi dám đắc tội ta.
Vân Hạc cúi thấp đầu xuống, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Mẹ nó, may mà lão tử sắp xếp sớm, nếu không e rằng lần này sẽ bị bẫy chết.
Mục Thuận khom người, hai tay nhận lấy thư trong tay Văn Đế, cất cao giọng đọc trước mặt tất cả mọi người: “Lục hoàng tử điện hạ…”
Nội dung bức thư cũng rất đơn giản.
Ban Bố dùng thư báo cáo Vân Hạc, lúc trước trên tiệc đón tiếp, hân ta đã phối hợp diễn một vở kịch với hắn, hôm nay lúc thương lượng việc xin lương thực đã nhờ Vân Hạc giúp đỡ thêm, nếu chuyện này thành công thì Bắc Hoàn ắt có hậu tạ.
Mọi người nghe nội dung ông ta đọc xong đều nhìn vào Vân Hạc.
Mục Thuận vừa mới đọc xong, cả triều lập tức xì xào bàn tán.
“Thảo nào Lục hoàng tử có thế giải được khối rubik kia, thì ra đã sớm có âm mưu.”
“Chỉ sợ chuyện đánh cược phía sau đều là chuyện bọn họ đã thương lượng từ trước.”
“Chắc chắn rồi, có thế thu lại lãnh thổ bị mất là công lao lớn bằng trời. Có lẽ bọn họ đã nghĩ tới Lục hoàng tử sẽ được bệ hạ phong vương nhờ chuyện này.”
“Chẳng trách Lục hoàng tử một lòng muổn tới Sóc Bắc, thì ra đã âm thầm cấu kết với Bắc Hoàn. Một khi hắn tới Sóc Bắc, chắc chắn sẽ trong ứng ngoài hợp với Bắc Hoàn, âm mưu giành lấy giang sơn Đại Càn ta.”
” m mưu hay đây…”
Mọi người sôi nổi nghị luận, tức giận nhìn Vân Hạc.
Bọn họ đã nói mà, nhiều người thông minh như vậy đều không thể giải được khối rubik, vậy mà tên vô dụng này có thể nhanh chóng hóa giải, thì ra có chuyện như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều đã bàn bạc kỹ rồi.
“Bệ hạ, việc này có điếm kỳ lạ.”
Đúng lúc này, Tiêu Vạn Cừu bỗng nhiên đứng ra, khom người nói: “Theo ý kiến của lão thần thì sợ rằng Bắc Hoàn có mục đích trả thù, cổ ý hãm hại Lục hoàng tử! Mọi người đều biết chuyện Lục điện hạ ở thâm cung đã lâu, trước đó ngài ấy sao có thể liên lạc với người Bắc Hoàn chứ?”
“Dụ quốc công nói vậy là sai fôi!”
Viên Tông lập tức nhảy ra, lớn tiếng nói: “Trước khi sứ đoàn Bắc Hoàn đến đây, Lục điện hạ đã chuyển ra ngoài cung, Bắc Hoàn cũng có thể phái người âm thầm liên lạc với Lục điện hạ trước khi sứ đoàn đến.”
“Vớ vấn!”
Tiêu Vạn Cừu tức giận mắng: “Trước đó thì sao? Lúc Lục điện hạ còn chưa chuyến ra khỏi cung đã một lòng muốn tới Sóc Bắc chịu chết, lẽ nào lúc đó ngài ấy đã bàn bạc xong với người Bắc Hoàn rồi à?”
“Không nhất định phải là lúc đó.”
Cuối cùng Từ Thực Phủ cũng đứng ra: “Theo ý ta thì Bắc Hoàn đã có người hỏi thăm được chuyện Lục điện hạ muốn tới Sóc Bắc trước khi sứ đoàn đến Hoàng Thành nên mới tìm Lục điện hạ đế tiến hành hợp tác với hắn.”
Từ Thực Phủ vừa dứt lời thì lập tức được không ít người hùa theo.
“Có lý.”
“Tĩnh quốc công nói không sai.”
“Theo ta biết thì Lục điện hạ suốt ngày tuyên bố khắp nơi rằng ngài ấy muốn tới Sóc Bắc, người Bắc Hoàn muốn nghe được tin này không khó lắm.”
“Đúng, không ngờ trong triều ta lại có người cấu kết với bọn họ…”
Ngay sau đó, mọi người hùa nhau tấn công, giống như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Đối diện với những lời buộc tội, Tiêu Vạn Cừu không thế phản bác, chỉ có thể tiếp tục góp lời với Văn Đế, kiên định cho rằng Bắc Hoàn cố ý hãm hại, đang trả thù Vân Hạc vì những gì hắn đã làm khiến họ mất mặt.
Mặc dù trong triều cũng có mấy người tán thành với Tiêu Vạn Cừu nhưng phần lớn người đều kiên định cho rằng Vân Hạc đang cấu kết với Bắc Hoàn.
Vân Hạc hơi ngước mắt lên, yên lặng nhớ kỹ mặt mũi những người này.
Cuốn sổ nhỏ trong lòng lại có thêm mấy người.
ìm miệng.” Đúng lúc này, bỗng nhiên Văn Đế hét lên.
Mãi tới lúc này, mọi người mới yên tĩnh lại.
“Lão Lục, ngươi còn lời gì để nói nữa không?” Văn Đế liếc mắt nhìn Vân Hạc, lạnh lùng chất vấn.
Vân Hạc khẽ lắc đầu, cười khổ: “Nhi thần… không còn lời nào để nói.”
“Nói như vậy tức là ngươi thừa nhận à?” Ánh mắt sắc bén của Văn Đế bỗng dao động.
“Nhi thần có thừa nhận hay không cũng không có gì khác biệt.”
Vân Hạc tiếp tục cười khố: “Nhi thần không thể giải thích, cũng không thể tự chứng minh trong sạch. Cho dù nhi thần không thừa nhận, đối mặt bằng chứng mà người Bắc Hoàn để lại, nhi thần còn có thế nói gì?”
“Lục điện hạ, ngài có thể giải thích.”
Tiêu Vạn Cừu nhắc nhở: “Chẳng phải ngài nói khối rubik kia là ngài xem từ một quyển sách cố sao? Ngài lấy quyển sách cổ kia ra, chẳng phải có thể tự chứng minh trong sạch à?”
Đây là cơ hội tự chứng minh trong sạch duy nhất của Vân Hạc.
Chỉ cần xác thực hắn xem từ trong sách ra thì có thể chứng minh hắn không thông đồng với Bắc Hoàn.
“Đúng.” Văn Đế gật đầu: “Ngươi lấy quyển sách cố kia ra cho trầm xem thử.”
“Đây đều là chuyện nhiều năm trước rồi.” Vân Hạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhi thần chỉ nhớ rõ quyển sách cổ kia gọi là ‘Cách Vật’, bây giờ cũng không biết rốt cuộc nó đã đi đâu…”
Khi nghe những lời của Vân Hạc, Tiêu Vạn Cừu lập tức cứng người lại.
Ngay cả sách cũng không tìm được ư?
Chỉ biết tên quyển sách thì có tác dụng gì chứ! Chẳng phải tùy tiện bịa ra một cái tên là được rồi sao?
Ngõ cụt! Đây chính là ngõ cụt rồi!
Dù sao Vân Hạc trước đây vô dụng như vậy, mọi người đều có lý do không tin hắn đã xem quyến sách cố kia.
Dưới tình huống không thể tự chứng minh trong sạch, ván này chắc chắn sẽ chết.
Thông đồng với địch bán nước, cho dù là Hoàng tử thì cũng phải chết.
“Lục đệ à Lục đệ, ngươi khiến chúng ta thất vọng quá.”
Vân Lệ giả mù sa mưa nói: “Phụ hoàng tin tưởng ngươi như vậy, cả triều văn võ cũng không tin ngươi có thế làm chuyện mưu phản. Cuối cùng ngươi lại thông đồng với địch bán nước ư?”
“Thế chẳng phải ngươi đang làm tổn thương trái tim phụ hoàng sao?”
“Cho dù trong lòng ngươi bất mãn với phụ hoàng thì cũng không thể làm chuyện thông đồng với địch bán nước vậy chứ.”
Vừa nói xong, Vân Lệ lại tỏ ra vô cùng đau đớn.
Lực sát thương của câu nói sau cùng của hắn ta rất lớn.
Một câu trực tiếp chỉ ra động cơ Vân Hạc thông đồng với địch bán nước.
Có động cơ, có bằng chứng, Vân Hạc không thể tự chứng minh trong sạch, đây chính là ngõ cụt.
Mọi người nghe thấy những lời Vân Lệ bèn rối rít gật đầu.
Lục hoàng tử bị lạnh nhạt bỏ rơi thời gian dài nên ghi hận Văn Đế, chuyện này hoàn toàn có thế xảy ra.
Vân Hạc lặng lẽ nhìn Vân Lệ, cũng không nói
nhiều.
Trong lòng hắn hiếu quá nửa việc này là tên Vân Lệ khốn kiếp này đã thông đồng xong với sứ đoàn Bắc Hoàn đế hãm hại hân.
Nhưng hắn không có chứng cứ, nói cũng vô ích.
“Phụ hoàng, xin hãy ban cho nhi thần một ly rượu độc.”
Rất lâu sau, Vân Hạc tỏ vẻ tịch mịch mà thở dài.
Bây giờ hắn cũng đang đánh cược.
Cược những lời đồn bản thân sai Diệp Tử tung ra đã truyền tới tai Văn Đế, cũng cược Văn Đế sẽ không dễ dàng ban thưởng rượu độc.
Nếu lão già nãy úng não thật sự muốn ban thưởng rượu độc, vậy hắn cũng chỉ có thế bảo ông ấy cho mình một cơ hội đối chất với Ban Bố, nhờ đó kéo dài thời gian.
Văn Đế nhìn dáng vẻ cô độc kia của Vân Hạc, không khỏi suy nghĩ một phen.
Chỉ một lát sau, Văn Đế liếc mắt nhìn quần thần: “Nếu lão Lục đã nhận tội, các ngươi cho rằng nên xử lý lão Lục thế nào?”
Mọi người không biết rốt cuộc trong lòng Văn Đế nghĩ gì, tạm thời cũng không tiện mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Từ Thực Phủ đứng ra, lý lẽ hùng hồn nói: “Bệ hạ, thông đồng với địch bán nước, cho dù là Hoàng tử cũng tuyệt đối không thể tha thứ. Xin bệ hạ nghe theo ý của Lục điện hạ, ban thưởng rượu độc cho Lục điện hạ, ốn định triều cương.”
“Xin bệ hạ ban chết cho Lục điện hạ, ổn định triều cương.”
Chỉ trong chốc lát, tuyệt đại đa số thần tử đều rối rít khom người tấu thỉnh.
Nhìn những kẻ trước mắt này, trong mắt Văn Đế lặnq lẽ hiên lên một tia chết chóc…