Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 27 Tiết kiệm
Chương 27: Tiết kiệm?
Chúng thần rối rít tấu thỉnh, nhưng mà Văn Đế chậm chạp không chịu nói.
“Bệ hạ, không bằng cho Lục điện hạ một cơ hội đối chất với sứ đoàn Bắc Hoàn?”
Lúc này Tiêu Vạn Cừu lại đứng ra, nỗ lực lần cuối.
“Bản thân Lục điện hạ cũng thừa nhận, còn cần đối chất sao?”
Từ Thực Phủ lạnh lùng nói: “Cho dù hôm nay hắn có cơ hội đối chất trước mặt cùng sứ đoàn Bắc Hoàn, người sứ đoàn Bắc Hoàn sẽ thừa nhận sao?”
Từ Thực Phủ cũng nhận được sứ tàn đồng của phần lớn mọi người.
Thậm chí ngay cả Vân Hạc cũng đồng ý.
Cho dù có cơ hội này thì cũng chỉ là kéo dài thời gian.
Ban Bổ chắc chắn sẽ không thừa nhận đang hãm hại mình.
Thậm chí vô cùng có khả năng đổ đầu vào lửa.
Một câu nói của Từ Thực Phủ lần nữa khiến Tiêu Vạn Cừu á khấu không trả lời được.
Một võ tướng như Tiêu Vạn Cừu đấu võ
mồm với văn thần chắc chắn không nói lại.
Im lặng rất lâu, bỗng nhiên Tiêu Vạn Cừu tiếng lên một bước, “bịch” một tiếng quỳ dưới đất: “Bệ hạ, dù Lục điện hạ cũng là hoàng tử, cho dù muốn ban chết thì cũng không thể chị dựa vào một phong thư đã ban chết được. Lão thần cầu xin bệ hạ để lão thần điều tra việc này, lão thần chắc chắn điều tra ra chân tướng.”
Nhìn Tiêu Vạn Cừu quỳ xuống đất cầu xin, trong lòng Vân Hạc không khỏi thầm cảm kích.
Vào lúc này người đồng ý giúp mình thực sự quá hiếm có.
Quan trọng là hắn gặp mặt Tiêu Vạn Cừu cũng không nhiều, chỉ nói vài lời vào ngày hôm trước lúc bày tiệc mời sứ đoàn Bắc Hoàn mà thôi.
Mặc dù hắn chắc chắn có thế phá cục, nhưng vẫn nhớ phần nhân tình này của Tiêu Vạn Cừu.
“Lão tướng quân xin đứng lên.” Văn Đế ra hiệu Mục Thuận đõ Tiêu Vạn Cừu dậy, lại khẽ vuốt cằm nói: “Lão tướng quân nói có lý, cho dù muốn ban chết cho lão Lục thì cũng phải điều tra chân tướng của việc này rồi nói.”
“Đa tạ bệ hạ.”
“Đa tạ phụ hoàng.”
Tiêu Vạn Cừu và Vân Hạc cùng lên tiếng.
Từ Thực Phủ và Vân Lệ căm hận nhìn chằm chằm Tiêu Vạn Cừu, trong lòng thầm mắng lão tặc một tiếng.
Có điều bọn họ cũng hoàn toàn không lo lắng.
Bọn họ đã xử lý sạch sẽ tất cả cái đuôi rồi.
Mặc kệ Tiêu Vạn Cừu thăm dò kiểu gì thì cũng không tra ra được.
Chỉ cần Tiêu Vạn Cừu không thể trả trong sạch cho Vân Hạc thì Vân Hạc chắc chắn phải chết.
Đây vốn chính là ván cờ chết.
Văn Đế trừng mắt nhìn Vân Hạc, tức giận nói: “Đừng tạ ơn trâm, tạ ơn Tiêu lão tướng quân đi.”
“Đa tạ Dụ quốc công.” Vân Hạc cúi người hành lễ.
Tiêu Vạn Cừu vung tay, chân thành nói: “Lão hủ nguyện tin tưởng điện hạ một lần.”
“Cảm ơn.” Vân Hạc thành thật nói.
“Được rồi! Việc này tạm thời như vậy!”
Văn Đế vung tay, lại hỏi quần thần: “Còn chuyện gì khác dâng tấu không?”
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt của Văn Đế liếc mắt nhìn về phía Vân Lệ.
Nhưng mà Văn Đế chờ thật lâu mà Vân Lệ
cũng không đứng ra.
“Bệ hạ, có nên giam Lục điện hạ lại trước không?” Từ Thực Phủ khom người dò hỏi.
“Không vội!” Văn Đế khoát tay: “Đợi gặp sứ đoàn Bắc Hoàn rồi nói! Lẽ nào trầm còn sợ hắn chạy?”
Từ Thực Phủ bị mất mặt, ngoan ngoãn lui ra.
Trong lòng Vân Hạc dao động, yên lặng suy nghĩ.
Trong có vẻ đã biết lão cha hời này đã nhận được một vài lời đồn.
Văn Đế đang diễn trò.
Ông ấy cũng kết luận mình bị hãm hại.
Ông ấy cổ ý làm một màn như thế để xem thử ai đang gây sóng gió sau lưng.
Nếu không như thế nào cũng có thể áp giải mình vào thiên lao trước.
Lúc này thái giám ngoài cung báo lại rằng sứ đoàn Bắc Hoàn đã cầu kiến ngoài cung.
“Tuyên.” Văn Đế vung tay lên, mệnh lệnh quần thần: “Chuyện của lão Lục, ai cũng không được nhắc tới trước mặt sứ đoàn Bắc Hoàn! Trẫm ngược lại muốn xem thử bọn họ thông đồng như thế nào.”
Quần thần rối rít xác nhận.
Sứ đoán rất nhanh đã vào điện.
vẫn giống như lúc trước, ngẩng đầu bước đi.
“Gặp qua hoàng đế Đại Càn.” Ban Bố đế tay phải trước ngực, hành lễ theo lễ nghi của Bắc Hoàn.
Văn Đế nhíu mày, không vui nói: “Quốc sư đã quên vụ đánh cược cùng ta rồi?”
“Chưa quên.” Ban Bố lắc đầu nói: “Chuyện hành lễ chỉ giới hạn ở tối hôm trước, hôm nay thì không tính nữa.”
Văn Đế hoi cứng lại, trong lòng thầm mắng bị lẽo già này thừa cơ.
“Thôi vậy, dù sao ngươi cũng đã quỳ lạy trâm roi.
Văn Đế khoát tay, lạnh lùng nói: “Mấy ngày gần đây tâm trạng trầm không tốt lắm, chúng ta cũng không dài dòng. Quốc sư cứ nói thẳng, Bắc Hoàn muốn Đại Càn ta chi viện bao nhiêu lương thực?”
“Ba triệu gánh.” Ban Bố nói thẳng.
“Cái gì?
“Ba triệu gánh?”
“Việc này tuyệt đối không thể.”
“Lương thực đều cho Bắc Hoàn thì Đại Càn ta ăn gì?”
“Đúng vậy, một năm thuế lương thực Đại Càn ta cũng chỉ mới tám triệu gánh mà thôi.”
Quần thần lập tức phản đối dữ dội.
Vân Hạc cũng thầm chửi thề.
Ba triệu gánh, không phải là một trăm năm mươi ký lương thực sao?
Nghĩ hay lắm.
“Không phải, không phải.”
Ban Bố lắc đầu, cười ha hả nói: “Bản quốc sư nghe nói năm nay Đại Càn bội thu, thuế lương thực hơn ba mươi triệu gánh, Bắc Hoàn ta cầu xin còn chưa đến một phần mượi của các người.”
Ban Bố vừa nói xong thì sắc mặt quần thần lập tức thay đổi.
Giây tiếp theo ánh mắt mọi người đều rơi trên người Vân Hạc.
Thuế lương thực bao nhiêu, mặc dù không phải tuyệt mật, nhưng cũng chỉ có trọng thần trong triều và người bên cạnh hoàng đế mới biết rõ.
Sao Ban Bổ có thế biết rõ ràng như thế?
Giờ phút này gần như tất cả mọi người đều cho rằng Vân Hạc đã tiệt lộ tin tức này cho Ban Bố.
Vân Hạc trăm miệng cũng không thể bào
chữa, dứt khoát không nói lời nào.
Cao minh! Không đưa mắt ra hiệu với mình cũng không ám chỉ bản thân giúp đỡ.
Một điểm như vậy càng chắc chắn chuyện bản thân tư thông với Bắc Hoàn hơn.
Không thế không nói, người làm ra ván cờ này thật mẹ nó âm hiếm.
Ánh mắt Vân Hạc lặng yên rơi trên người Từ Thực Phủ và Vân Lệ.
Hắn hoài nghi nhất chính là hai tên đầu buồi này.
Trong lòng Từ Thực Phủ cười thầm, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ đầy phẫn nộ.
“Ba triệu gánh, tuyệt đối không thể.” Văn Đế không hề cân nhắc mà trả lời: “Triều ta nhiều nhất chi việc Bắc Hoàn năm trăm ngàn gánh lương thực, quốc sư muốn nhiều hơn chỉ có thể lấy chiến mã ra đổi.”
“Chuyện chiến mã thì đế sau này bàn lại đi.”
Ban Bố khoát tay, cười ha hả nói: “Ba triệu gánh lương thực, thật sự không nhiều! Sáu trăm ngàn thiết kỵ của Bắc Hoàn ta, một người một ngựa một ngày tiêu hao một đấu lương thực, cho dù tiết kiệm hơn nữa thì ba triệu gánh lương thực tối đa cũng chỉ có thể đế chúng ta chịu được hai tháng.”
Sáu trăm ngàn thiết kỵ.
Nghe được lời của Ban Bố, trên mặt mọi người co giật.
Uy hiếp, Ban Bố rõ ràng đa uy hiếp Đại Càn.
Sáu trăm ngàn thiết kỵ của Bắc Hoàn chắc chắn thành phần phóng đại.
Nhưng tập hợp ba bốn trăm ngàn thiết kỵ cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù hùng binh Đại Càn trăm vạn, nhưng bởi vì chiến mã khan hiếm, kỵ binh chỉ hơn mười vạn.
Nếu thiết kỵ Bắc Hoàn xuôi nam, Đại Càn rất khó chống lại.
Văn Đế nắm thật chặt nắm đấm của mình, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Trẫm nói lại lần nữa, ba triệu gánh lương thực tuyệt đối không thể. Nếu Bắc Hoàn muốn chiến thì Đại Càn ta tiếp tới cùng.”
“Đúng.”
Tiêu Vạn Cừu đứng ra, đằng đằng sát khí nói: “Mặc dù lão thần cao tuổi, nhưng vẫn có thế lĩnh quân xuất chinh! Lão thần cầu xin bệ hạ để lão thần cầm ấn soái xuất chiến.”
Cùng lúc Tiêu Vạn Cừu đứng ra, phái chủ chiến mọi người đều rối rít xin ra chiến trường giết giặc.
“Lần này Bắc Hoàn ta thành tâm đến đây cầu xin Đại Càn chi viện lương thực.”
Ban Bổ khẽ mỉm cười: “Nếu như Đại Càn cảm thấy một lần cho ba triệu gánh lương thực quá nhiều, không bằng chúng ta trao đổi một cách tiết kiệm lại, thế nào?”
“Tiết kiệm?” Văn Đế giơ tay ngăn cản những người xin chiến, hỏi tiếp: “Tiết kiệm như thế nào?”
Ban Bố khẽ cười rồi trả lời: “Hai bên chúng ta ký hiệp nghị, lấy một tháng làm kỳ hạn, ngày thứ nhất Đại Càn cho chúng ta hai gánh lương thực, ngày hôm sau bốn gánh, ngày thứ ba tám gánh, sau này mỗi ngày đều gấp đôi ngày hôm trước. Cứ thế mà suy ra, cho Bắc Hoàn ta một tháng là đủ…”