Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất! - Chương 29 Ngươỉ có thể đâm đầu chết rồi
- Home
- Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất!
- Chương 29 Ngươỉ có thể đâm đầu chết rồi
Chương 29: Ngươỉ có thể đâm đầu chết rồi
Ban Bố cố gắng giữ thể diện cuối cùng.
Dựa theo tốc độ của Vân Hạc thì rất nhanh có thể tính ra.
Đến lúc đó lại thừa nhận thì sẽ ngồi vững chuyện hắn ta ăn vạ.
Bây giờ thừa nhận thì tốt xấu còn có thế cứu vãn tí mặt mũi.
Nghe lời Ban Bố nói, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đợi phục hồi tinh thần lại thì cả triều đã hoàn toàn rối loạn.
“Cái gì?”
“Thật sự đòi nhiều như vậy?”
“Sao có thế có chuyện đó?”
“Vậy chuyện này…”
Cho dù Ban Bố thừa nhận thì Đại Càn đều vẫn còn rất nhiều người không tin.
Bọn họ không ai ngờ tới lượng lương thực ít như vậy tới ngày cuối cùng lại lên tới con số khủng khiếp là một tỷ gánh.
Hơn một tỷ gánh lương thực thì người Đại Càn phải không ăn không uống một năm mới có
thể góp đủ. Hơn nữa đây chỉ là lượng cần cung cấp cho ngày cuối cùng mà thôi. Cái này đâu chỉ là cạm bẫy, đây quả thực là hố trời. Nếu quả thật ký kết hiệp nghị thì Đại Càn lập tức xong đời.
“Thủ đoạn quốc sư cao cường, trâm thật sự bội phục.”
Văn Đế lạnh lùng nhìn Ban Bố, vô cùng tức giận.
Bây giờ sao ông ấy còn không hiểu rõ mưu kế của Ban Bố nữa.
Ban Bố dời sự chú ý của mọi người tới số lượng ngựa chiến, xém chút đã khiến Đại Càn ký kết hiệp nghị vạn kiếp bất phục.
Lòng muông dạ thú, lòng dạ đáng chém.
“Thủ đoạn bản quốc sư cao minh đến đâu cũng không sánh bằng Lục điện hạ.” Ban Bố lắc đầu cười khố: “Học vấn phong phú của Lục điện hạ, cả cuộc đời ban Bổ cũng chưa từng nhìn thấy. Có một tài năng lớn như Lục điện hạ đây mới là may mắn của Đại Càn.”
Nghe Ban Bố nói xonh, trong mắt Vân Hạc bổng nhiên lóe lên tia chết chóc.
Đỉnh vãi!
Lão bất tử này!
Nhận thua còn muốn hại mình!
“Quốc sư nói đùa rồi!
Vân Hạc đứng lên, lắc đầu cười nói: “Bản điện hạ chỉ may mắn từng xem sách cổ mà thôi! Ta đoán quốc sư cũng từng xem quyến sách cố kia nhỉ?”
“Chưa từng xem.” Ban Bố lắc đầu nói: “Những thứ này là bản quốc sư tự mình suy luận giải ra.”
“Thật sao?” Vân Hạc tỏ vẻ không tin, ý tứ sâu xa cười nói: “Quốc sư, học trộm tri thức sánh cố Đại Càn ta, không có mất mặt gì.”
Ban Bố nghe vậy, mặt mo không khỏi giật một cái, hắn ta quả thực chưa từng xem sách cổ gì. Đây là hắn ta học được từ chỗ một vị trí giả nước khác. Nhưng bây giờ hắn ta nói không học trộm, e rằng Đại Càn không ai tin tưởng.
Lần này bản thân ngược lại có trăm miệng cũng không thế bào chữa.
“Lục điện hạ nói học trộm, vậy chính là học trộm.” Vẻ mặt Ban Bố đầy tự giễu mà cười, bỗng nhiên lại hỏi: “Lục điện hạ, sao ngưoi lại có thể tính ra con số cu thế mà không cần tới giấy bút trong thời gian ngắn như vậy?”
Vân Hạc lắc đầu: “Bản điện hạ không hề tính, chỉ có thế nói quốc sư không may mắn.”
“Không may mắn?” Ban Bố hoài nghi Vân
Hạc: “Lời này giải thích thế nào?”
Vân Hạc mỉm cười: “Lúc bản điện hạ đọc quyển sách cố kia đã rất ngạc nhiên, lúc rảnh rỗi cứ dựa theo phương pháp bên trên mà tính toán đề tương tự, đúng lúc có tính qua con số này, hơn nữa tính đi tính lại rất nhiều lần. Bản điện hạ có ấn tượng sâu sắc với lần ây…”
“Ngươi biết rõ nhưng tại sao không nói sớm?” Vân Lệ tức giận hét to: “Không phải là ngươi muốn nhìn thấy cả triều văn võ chúng ta mất mặt mới hài lòng chứ?”
Trong lòng Vân Lệ tức giận muốn chết.
Hắn ta tuyệt đối không ngờ tới cục diện sắp sửa phải chết của Vân Hạc đã bị hắn phá.
Bây giờ Vân Hạc lại lập công lớn.
Tất cả mọi người bọn họ dường như đều trở thành trò cười.
“Tam ca, ngươi đang đổ oan cho ta.” Vân Hạc khẽ lắc đầu: “Số này ta đã tính ra nhiều năm trước, mặc dù ta rất quen thuộc nhưng dù sao chuyện lớn như vậy, ta không thể xác nhận thêm mấy lần trong lòng sao?”
“Ngươi…” Vân Lệ hơi cứng lại, lập tức không còn gì đế nói.
Lời này của Vân Hạc hoàn toàn không tìm ra khuyết điếm nào.
Cho dù Vân Hạc thật sự có lòng xem chuyện cười của bọn họ, hắn vừa giải thích như thế thì cũng không ai có thể nắm bắt điểm này nói không phải là hắn ta.
“Được rồi.” Văn Đế ngăn Vân Lệ lại rồi nói với Ban Bố: “Quốc sư, tâm trạng bây giờ của trâm không tốt lắm, chuyện lương thực ngày mai bàn lại.”
“Không sao.” Ban Bố nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng lúc tâm trạng lúc này của bản quốc sư cũng không tốt lắm, không thích hợp nói chính sự với người ta.”
Ván cờ hắn ta vắt hết óc tạo ra cho Đại Càn người ta nhưng lại bị Vân Hạc dễ dàng vạch trần dễ như trở bàn tay, bây giờ hắn ta cũng cần trở về suy nghĩ một lát.
Haizz! Cục diện tốt đẹp vậy mà để tên hoàng tử rác rưởi này phá hủy!
Đại Cản thật sự có quyển sách cổ thần kỳ này sao?
“Vậy vừa hay.” Văn Đế khẽ vuốt cằm: “Người đầu, đưa chư vị sứ giả Bắc Hoàn trở về nghỉ ngơi.”
“Đợi đã.” Bỗng nhiên Ban Bố ngăn cản.
“Quốc sư còn chuyện gì?” Văn Đế không vui hỏi.
Ban Bố vẫn lắc đầu cười khố: “ở chỗ bản
quốc sư có thứ này, vốn tính toán lúc rời khỏi hoàng thành Đại Càn sẽ giao lại cho các người, bây giờ xem ra không cần thiết đợi đến lúc đó nữa…”
Vừa nói xong thì Ban Bố móc ra lá thư nhận được tối hôm trước.
Ván cờ chết tạo ra cho Vân Hạc đã bị phá.
Phong thư này giữ trên tay hắn ta cũng vô ích.
Thay vì giữ trong tay, thà giao cho Văn Đế, để nội bộ bọn họ càng thêm hỗn loạn!
Nội bộ Đại Càn càng loạn thì mới càng có lợi với Bắc Hoàn.
Nhìn bức thư trong tay Ban Bố, đôi mắt Vân Lệ bỗng nhiên co rụt lại.
Trong lòng Từ Thực Phủ cũng căng thẳng theo, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng nháy mắt với Vân Lệ, bảo hắn ta không cần phải lo lắng.
Vân Lệ đã xử lý sạch phần còn sót lại.
Cho dù Văn Đế lấy được phong thư này cũng không tra được đến trên đầu bọn họ.
Chưa đợi Văn Đế dặn dò, Mục Thuận đã nhanh chóng tiến lên nhận bức, hai tay dâng phong thư này tới trước ngự án của Văn Đế.
Văn Đế mở thư ra, xem sơ qua rồi cố nén tức giận mà gật đầu: “Đa tạ quốc sư! Quốc sư vẫn nên mang theo chư vị trở về nghỉ ngơi trước đi.”
“Được.” Ban Bố gật đầu, lập tức mang theo sứ giả Bắc Hoàn rời đi.
Đợi sứ giả Bắc Hoàn rời đi, sắc mặt Văn Đế bổng nhiên tối sầm.
“Đóng cửa điện lại, lấy đèn.” vẻ mặt Văn Đế đầy lạnh lẽo dặn dò.
Cái gì?
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Văn Đế có ý gì? Sợ có người chạy trốn sao?
“Đóng cửa điện lại, lấy đèn.” Mục Thuận ho to.
Ầm ầm ầm…
Lúc giọng nói của Mục Thuận vang lên, cửa lớn đại điện nặng nề được đóng lại từ từ, chỉ đế lại một khe hở.
Ngay sau đó, một đám thái giám cung nữ nhanh chóng thắp đèn ở khắp nơi trong đại điện, sau đó rời khỏi từ khe hở.
Ầm!
Đợi tất cả thái giám cung nữ rời đi, cửa lớn nặng nề hoàn toàn đóng lại.
Hành động khác thường này của Văn Đế
khiến mọi người đêu vô cùng lo sợ.
Tất cả mọi người hiểu rõ trong lòng Văn Đế chắc chắn đang rất tức giận.
Hôm nay nhất định có người gặp xui, có điều chắc chắn sẽ không phải là Vân Hạc. Văn Đế chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn mọi người: “Vừa nãy là ai nói muốn đâm đầu chết trên đại điện này?”
Trong lòng mọi người run rấy, cúi đầu không nói.
“Bấm bệ hạ, là Dương Thị trung.11 Tiêu Vạn Cừu chỉ về phía Hộ bộ Thị trung Dương Kế đang cúi thấp đầu.
“Trí nhớ Tiêu lão tướng quân ngược lại không tồi.” Văn Đế khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn về phía Dương Kế.
“Bệ hạ.” Dương Kế sợ hãi vô cùng, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, rên rỉ nói: “Vi thần giám sát sơ suất, hiểu lầm Lục điện hạ, xin bệ hạ trị tội.”
Văn Đế âm thầm nhìn về phía Dương Kế: “Hôm nay nếu trầm không giết chết lão Lục, ngươi sẽ đâm đầu chết trên đại điện này. Lời này là ngươi nói nhỉ?”
Toàn thân Dương Kế run rẩy, nơm nớp lo sợ: “Vâng…”
“Vậy thì tốt.”
Văn Đế khẽ vuốt cằm, lại lớn tiếng dò hỏi: “Chư vị cảm thấy nên giết lão Lục không?”
Mọi người hơi sững sờ, vội mở miệng.
“Lục điện hạ đã nhìn thấy kế hoạch mưu mô của Bắc Hoàn, có công lớn ở Đại Hoàn, tuyệt đối không thế giết.”
“Không thể giết.”
“Lục điện hạ tuyệt đối không thông đồng với địch, không thế giết”
“Chẳng những không đáng chết mà còn nên khen ngợi.” Trong lúc nhất thời, mọi người hùa nhau nói.
Ngay cả những người hận không thế chém Vân Hạc thành ngàn mảnh như Vân Lệ và Từ Thực Phủ cũng không dám nói Vân Hạc đáng chết vào giờ phút này.
“Xem kia, cả triều văn võ đều cảm thấy lão Lục khônq đánq chết.”