Xuyên không về làm huyện lệnh hoàng gia - Chương 10 Giao kèo hiếm ác
Chương 10: Giao kèo hiếm ác
Sáng sớm hôm sau, sau khỉ Phương Thượng bị Tiếu Đào đánh thức, hắn vừa buồn ngủ vừa chờ Tiếu Đào giúp hắn thay quần áo.
Hắn mơ hồ hỏi: “Từ lúc ngươi đánh thức ta đến giờ đã bao lâu rồi?”
“Đã trưa rồi ạ! Hai gã thương nhân đến từ kinh thành đang đợi ngài ờ ngoài…”
Tiểu Đào khéo léo giúp hắn mặc quan phục, sau đó lấy một cái khăn Ướt lạnh lau mặt cho hắn.
Phương Thượng bồng tỉnh ngủ hơn nửa, cả người trông cũng tràn đầy năng lượng hơn.
“Ôi chao, mấy ngày nay ta ngủ không ngon giấc, ngươi cũng không thế nhẹ nhàng hơn được sao”
Tiểu Đào không nói gì, chí bất đắc dĩ nhìn hắn, nàng không thể hiểu được tại sao mỗi ngày Phương Thượng đều phải ngủ ít nhất sáu tiếng.
Ngủ lâu như vậy không lẽ ngài ấy không thấy mệt sao, còn tiếp tục ngủ như vậy có ngày cả người đều phải lở loét cũng không chừng!
Phương Thượng cũng cảm thấy khố sớ, cái thời đạỉ này không có trò giải trí nào, ngoại trừ ngủ thì còn có thể làm gì khác hả?
Không aì hiểu được nỗi đau trong lòng hắn cả.
Sau khi thay quần áo, hắn loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ.
Để thuận tiện, toàn bộ phòng khách của Phương Thượng đều được xây dựng ớ sân sau của Nha Môn.
Đồng thời, Nha Môn cũng thực hiện thay đối những chế độ tương ứng đế ứng đối với các loại khuôn mầu mới ờ huyện Đào Nguyên.
Có phòng tiếp khách, phòng hòa giải, phòng tài liệu, v.v… nhìn chung lại thì kết cấu trông giống các cơ quan chính phủ hiện đại hơn.
Căn phòng mà hai vị cảnh Đế đang ớ lúc này là một căn phòng riêng mà Phương Thượng đã bố trí trước khi cải tạo Nha Mồn.
Căn phòng này nằm ớ một vị trí hẻo lánh và có khả năng cách âm cực kỳ tuyệt vời.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài, vàì chiếc ghế và vàì cái tủ.
Căn phòng không có cửa sổ, xung quanh treo những ngọn đèn dầu, trên bức tường đối diện với cửa ra vào có khắc một dòng thơ: “Trợn mắt xem khinh nghìn lực sĩ, cúi đầu làm ngựa các nhi đồng”.
Bên dưới là cái bàn, mặt trên đặt một món đồ trang trí kỳ lạ.
Đó là một cái kèn đồng to lớn, ớ cuối của nó có một cây kim, phía dưới tương ứng với một con lắc đồng hình trụ đang đong đưa, không biết nó có tác dụng gì.
Nó khiến cho tống thế căn phòng trông có vẻ đơn giản, nhưng cũng không hề đơn giản chút nào.
Cảnh Đế chắp tay sau lưng, nhìn chăm chú vào bài thơ trên tường, trầm ngâm hồi lâu.
Không lâu sau đó, Phương Thượng mang theo Trương Bưu tiến vào phòng.
Hẳn lên tiếng chào hai người họ.
Cảnh Đế chậm rãi quay người lại nói: “Phương huyện lệnh, câu thơ này là ngài viết phải không?”
“Không phải, ta chỉ chép lại nó từ những
mảnh sách cố thôi. Bới vì thấy khá hay nên ta đã viết lại rồi treo trên tường.”
Dù sao Phương thiếu gia cũng là người đứng đắn, còn chưa đến mức làm ra loại việc như sao chép thơ này được.
Cảnh Đế thờ dài: “Thật là một câu thơ hay, chỉ tiếc là khỏng thể xem được toàn bộ cả bài thơ.”
Chà! Thật là không ngờ, ỏng ấy vậy mà lại là một thương nhân yêu nước.
Phương Thượng suy nghĩ trong lòng, lại nói: “Hai vị đã quyết định muốn đặt hàng loại trà này sao?”
Cảnh Đế gật đầu: “Cảm tạ Phương huyện lệnh chiếu cố ta, hy vọng về sau chúng ta có thế hợp tác thuận lợi, mong cho loại trà này có thể ở kinh thành bán chạy.”
“Bọn ta sẽ trờ lại kinh thành sau khi hoàn thành giao dịch.”
“Quách Đại, lấy ngân phiếu!”
Quách Thiên Dưỡng lấy ra một tờ ngân phiếu, đưa đêh trước mặt Phương Thượng.
“Phương huyện lệnh, bọn ta có thể lấy trà ờ đâu?”
“Ha ha, ta đã chuẩn bi cho các hạ rồi, Trương Bưu[”
Trương Bưu bước tới, từ phía sau cởi một gói đồ ra, bên trong có hai mươi viên gạch trà được đặt ngay ngắn, bên cạnh còn có một phiến sắt.
“ở đây có haỉ mươi viên gạch trà, mổỉ viên nặng một cân. Hai vị kiếm tra hàng đi.”
“Còn cái Đào Hoa Phiến này, sau khi trớ về nhớ đem nó gắn trên xe ngựa, nó sẽ báo vệ hai vị an toàn ờ huyện Đào Nguyên, lần sau khi các hạ đến mua hàng lần nữa sẽ có người đi tìm, các hạ không cần phải đến gặp ta”
Nói xong, Phương Thượng đưa ra hai trương giây.
Cảnh Đế nhận lấy, một cái là hợp đồng hợp tác cùng huyện Đào Nguyên, cái thứ hai là thỏa thuận bảo mật.
Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, cảnh Đế cảm thấy bản hợp đồng không có vấn đề gì, nhìn chung thì nội dung rất phù hợp với những gì đã bàn bạc trên bàn rượu.