Xuyên không về làm huyện lệnh hoàng gia - Chương 13 Nghiệt súc, xem ta có đánh chết ngươi hay không
- Home
- Xuyên không về làm huyện lệnh hoàng gia
- Chương 13 Nghiệt súc, xem ta có đánh chết ngươi hay không
Chương 13: Nghiệt súc, xem ta có đánh chết ngươi hay không
Một lúc sau, Lý Nguyên Chiếu cần thận từng lỉ từng tí đến ngự hoa vìẽn, theo sau là Lưu Kim vẫn còn đang thờ hổn hển.
Cảnh Đế chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thấy cả khuôn mặt của Lý Nguyên Chiếu bày ra vẻ vô tội cực kỳ.
Cái thằng nghịch tử này chính là như vậy! Bình thường nó rất bạo dạn, một bộ vồ pháp vô thiên, nhưng khi nghe tin mình sắp bị phạt, nó lại làm bộ mặt đáng thương này, như thể bán thân đã bị oan rất nhiều vậy.
Trước đây, ỷ vào sự cưng chiều này, thái tử luồn có thể giả ngoan trốn tội.
Nhưng lần này… thì khác! Là thái tử còn dám làm ra chuyện nhưvậy! Nếu ông còn tiếp tục cưng chiều nó, không khéo nó còn muốn lật trời cũng không chừng!
Lưu Kim càng khổ không chịu nổi, hai chân run rẩy điên cuồng, nước mắt ngập hết bên trong khóe mắt, như thể khoảnh khắc tiếp theo sẽ trào ra khỏi khóe mắt vậy.
Cảnh Đế nhìn thấy cảnh này van ìm lặng, òng chỉ lạnh lùng nhìn haỉ người.
Lý Nguyên Chiếu cười mỉa, nuốt nước bọt rồi cúi đầu.
Lưu Kim cũng quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật sâu, hắn ta ước gì bản thân có thể tìm được một vết nứt trên mặt đất để nhanh chóng chui vào cho rồi.
Một lúc lâu sau, thấy không có người lên tiếng, Lý Nguyên Chiếu thận trọng ngẩng đầu lên, nhưng vẫn phải đối mặt với ánh mắt tràn ngập sát khí của cảnh Đế.
Lý Nguyên Chiếu quỳ xuống, run giọng nói: “Nhi thần… tội đáng muôn chết…”
Toàn bộ ngự hoa viên yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng chim hót cũng biến mất vào lúc này.
Chỉ còn tiếng thờ dốc nặng nề của Lưu Kim vẫn luỏn vang lên.
Lý Nguyên Chiếu trong lòng chửi rủa, tên ngốc này thở dốc lớn như vậy làm gì! Muốn dọa chết ta hay gì?
Một lúc lâu sau, cảnh Đế cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng thay vì tức giận như dự đoán, ông lại có phần bình tĩnh: “Thái tử muốn làm tướng quân à? Ngươi còn nói trẫm đã cướp đi quân công của ngươi. Cho nên hòm nay
ngươi muốn cùng trẳm tranh tài?”
Nói xong, ông nắm chặt cây roi thô dài của mình, vung thẳng về phía Lý Nguyên Chiếu.
Cái roi đập xuống đất rồi nảy lên vài lần.
Lý Nguyên Chiếu đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, từng giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống.
Sau đó hắn run rẩy nói: “Làm sao nhi thần có thể là đối thủ của phụ hoàng chứ? Nhi thần vần còn nhỏ… vần còn đang phát dục!”
Cảnh Để sửng sốt, không ngờ con trai mình không những học được gan dạ mà còn học được cả cách vô liêm sỉ!
Sắc mặt ồng đột nhiên tốì sầm, lạnh giọng nói: “Xem ra thái tử quả thực sinh bệnh rồi, thời tiết như vậy còn mặc nhiều quần áo.”
Lý Nguyên Chiếu vội vàng nói: “Đúng vậy! Đúng vậy… Hòm nay nhi thần bị cảm lạnh, hơn nữa… nhi thần hơi có chút sợ lạnh…”
Cảnh Đế lập tức vung roi, trong không khí phát ra tỉêhg tanh tách, tức giận hét lên: “Bước qua đây! Người đâu, cới quần áo của
tên nghiệt súc này cho tai’
Lính canh hai bên ngập ngừng bước tới, bắt đầu cởi quần áo cúa Lý Nguyên Chiếu.
Lý Nguyên Chiếu có vẻ có chút miễn cưỡng, nhưng nhìn sắc mặt của cảnh Đế, hắn chậm rãi bắt đầu hợp tác với thị vệ.
Lớp áo ngoài vừa cời ra, bên trong khoác một lớp áo khoác dày, khi mớ lớp áo dày ra, bên trong lại có một chiếc áo khoác dày khác.
Phải cởi liên tục ba bốn cái áo liên tiếp trước khi đế lộ chiếc áo lót trong màu trắng bên dưới.
Khi lớp áo cuối cùng của hắn bị cởi ra, một mảnh sắt rơi xuống đất.
Cảnh Đế giương mắt đờ đẫn, trong khi Lý Nguyên Chiếu xấu hố cúi đầu.
“Còn có quần nữa! cời hết ra cho trâm!”
Lý Nguyên Chiếu lại bắt đầu miền cưỡng cởi quần, cởi haỉ lớp, miếng sắt bảo vệ hông rơi ra, sau đó là miếng đệm đầu gối bằng sắt, chiếc xà cạp sắt…
Nhìn thấy trang bị loảng xoảng rơi khắp sân, Cảnh Đế giận tím mặt!
“Súc sinh! Nghiệt súc! Ngươi thế nhưng dùng mánh lới gian lận như vậy, ngươi cái đồ vô dụng, bất tài! Ngươi đây là muốn chọc trâm tức chết sao?”
“Kế từ khi ngươi được sinh ra, thức ăn và quần áo luôn là những thứ tốt nhất trên thế gian! Trẫm đầu tắt mặt tối thống nhất thiên hạ chỉ đế ngươi có thế tránh được nỗi đau chiến tranh về sau! Trẫm không yêu cầu ngươi phải trớ thành một vị hoàng đế anh minh xuất chúng. Chỉ cần ngươi trớ thành một vị hoàng đế biết giữ nước, là trâm đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
“Trầm chỉ có một đứa con trai là ngươi, tất cả hy vọng của trẫm đều đặt vào ngươi! Nhưng ngươi nhìn ngươi bây giờ xem! Những kiến thức ngươi học được trong sách vứt đâu rồi! Đem cho chó ăn hết rồi sao! Trầm cuối cùng cũng hiếu, cái gì mà trờ thành một vị hoàng để biết gỉữ nước, ngươi thậm chí còn không xứng làm huyện lệnh!”
“Người đâu! Treo nó lên! Hôm nay trẫm sẽ dạy ngươi làm người một lần nữa!”