NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên không về làm huyện lệnh hoàng gia - Chương 9 Ngôi sao của huyện Đào Nguyên

  1. Home
  2. Xuyên không về làm huyện lệnh hoàng gia
  3. Chương 9 Ngôi sao của huyện Đào Nguyên
Prev
Next

Chương 9: Ngôi sao của huyện Đào Nguyên
Tiếp theo, Phương Thượng lại phổ cập khoa học cho hai người về một ít thường thức trong thương nghiệp, cùng với các thủ đoạn như hiệu ứng nhãn hàng các thứ, tuy hai người cảnh Đế nghe thấy mơ hồ không hiểu, nhưng hết một phen tiệc rượu cũng coi như chủ và khách cùng vui.
Hắn nheo mắt cười tiến lại đây.
“Huyện thái gia, ngài ăn xong rồi?”
Phương Thượng ngậm cái tăm xỉa răng, gật đầu: “ừ! Không tồi, ăn cũng ra gì đấy. Bao nhiêu, tính tiền đi!”
“Tổng cộng 506 lượng, bỏ số dư cho ngài, tính 500 lượng.” Trương Lão Lục cúi đầu khom lưng nói.
Vừa nghe thấy giá này, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
500? Ngươi nuốt bạc à?
Phương Thượng hơi nghẹn một cái, cười nói: “Được lắm! Trương Lão Lục, ngươi dám chặt chém cả lão gia ta, đúng là có tiền đồ đấy.”
Trương Lão Lục lạnh toát mồ hôi, vội vàng quỳ xuống lỉên tục nói: “Huyện thái gia ngài phải nghe ta giải thích! Lúc trước có mấy đứa nhóc đêh không hiểu quy của, chạy ra bên ngoài ồn ào!
“Nói hôm nay chúng ta miền phí đồ ăn.”
“Lần này đến mấy chục người, còn phải kê bàn ra ngoài mặt đường.”
“Tiểu nhân cũng không còn cách nào khác, giá cả này đã làm giảm giá cho ngài rồi, trong tiệm chúng ta bị hết nguyên liệu nấu àn, còn phải đi sang tiệm kế bên đế vay!”
Phương Thượng nghe xong buồn cười, đám điêu dân ờ huyện Đào Nguyên này càng ngày càng ranh ma.
“Mấy chục người ăn hết 500 lượng cũng quá đắt.”
Trương Lão Lục tiếp tục kêu rên: “Nào có! Đám điêu dân này còn uống muốn rượu ngon nữa, uống nhiều quá mức còn muốn ăn dưa hấu, chúng ta phải chạy đi mua mười mấy cân!”
Ánh mắt Phương Thượng sáng ngời lên: “Trồng được dưa hấu rồi? Bao nhiêu tiền đấy?”
Trương Lão Lục ấm ức nói: “Mười lượng một cân.”
“Có chín không?”
“Chín rồi.”
Cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng đều ngây ra như phỗng, một bữa cơm 500 lượng cũng không có gì, có điều mùa này mới vào xuân thì lấy đâu ra dưa hấu? Hiện tại còn chưa phải hè?
Phương Thượng nhíu mày: “Mười lượng! Đám nhãỉ ranh này, ờ trong huyện mình còn bán đắt như vậy, bán dưa hay là bán vàng vậy.
Quách Thiên Dưỡng cũng chịu thua, thế ra ngươi cũng biết đắt cơ đấy!
“Đúng thế! Ta cũng nói thế! Nhưng mà người bán hàng lại nói vớì ta thế này!”
“Muốn mua thì mua! Hiện tại làm gì có dưa! Đây toàn là dưa lều lớn! Chúng ta thấy đắt bọn họ cũng thấy đắt, bán toàn là giá sỉ cả!”
“Được rồi được rồi! Ta biết rồi, Trương Bưu, đưa tiền!”
Trương Bưu tiến lên một bước, chuẩn bị tính tiền.
Trương Bưu? cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng đều giật mình một cái, sau đó đồng thời co chặt hoa cúc lại.
Hắn là tên Trương Bưu thích trét phân lên người khác đó sao? Quả nhiên là tướng mạo thường thường! Từ đầu đến đuôi bọn họ cũng chưa chú ý đến người này.
“Rầm!”
Trương Bưu khẽ vung tay áo, một bao bạc rơi rầm một cái lên bàn.
“Đếm đi! Vừa tròn 500 lượng đây.”
Hai người cảnh Đế trợn tròn mắt, tròng mắt suýt chút nữa rơi khỏi hốc mắt.
“Ngươi… Ngươi để 500 lượng trong tay áo?” Cảnh Đế lắp bắp nói.
Trương Bưu tỏ vẻ đương nhiên trả lời: “Đúng thế! Mỗi lần thiếu gia chúng ta ra ngoài đều mang theo một ngàn lượng bạc, là hiện vật, ở đây còn có 500 lượng nữa này.”
Nói xong hắn giơ tay phải lên, bên trong ống tay áo còn có cái gì nặng trĩu rơi xuống.
Lực cánh tay này! Chẳng phải có thề sử dụng binh khí nặng cả trám cân sao?
Cảnh Đế nuốt nước miếng, nếu người
này gia nhập quân đội chắc chần sẽ là một viên mãnh tướng!
“Sao ngươi không mang ngân phiếu?”
“Cũng không khác nhau mấy, cầm bạc thật chắc ăn hơn!”
Đây là lý do ngươi mang một ngàn lượng bạc trắng theo bên người sao?
Thấy hai người giật mình, Phương Thượng cười giải thích: “Hai vị, đây là hộ vệ của ta Trương Bưu, tên chữ là Hải Hoàng.”
“Là bộ đầu duy nhất trong huyện, lực sĩ đệ nhất, người giang hồ gọi là ngôi sao của huyện Đào Nguyên!”
“Đừng nói là một ngàn lượng bạc, hắn có thể bê người như bao cát để ném! Nếu gặp phải lưu manh vô lại cứ đến tìm hắn!”
Cảnh Đế chịu phục, chắp tay nói: “Bội phục bội phục, Trương Hải Hoàng quả nhiên là tráng sĩ!”
Trương Bưu làm ra vẻ mặt kiêu ngạo ưỡn ngực.
Phương Thượng lại nói: “Như vậy… Ta khồng tiễn hai vị nữa, nếu đã quyết định thì
ngày mai có thế trực tiếp đến huyện nha tìm bản quan.”
Đêm đó, hai người cảnh Đế trớ về khách điếm.
Cảnh Đế ngồỉ trước bàn, Quách Thiên Dưỡng đứng bên cạnh hầu hạ, ánh nến trên bàn lập lòe khống rõ, biếu tình của cảnh Đế cũng có vẻ cao thâm khó đoán.
Ông suy nghĩ một hoi lâu, mới nói: ■’Chuẩn bị ngân phiếu, ngày mai đến nha mòn đế kí kết khế ước với hắn.”
“Trầm càng lúc càng tò mò về Phương huyện lệnh này”
Quách Thiên Dưỡng nói: “Bệ hạ, vậy chúng ta còn đi đến Hoành Giang phủ khống?”
“Khỏng đi nữa, đã có thu hoạch rất lớn, chúng ta đã trì hoãn ờ đây lâu rồi, Thái Tử giám quốc, chắc các triều thần đã nóng nảy.”
Sau đó Cảnh Đế thờ dài: “Không thể ngờ được, nhìn tên Phương Thượng kia không quá hai mươi tuổi mà đã có thế quản lý được một huyện ngăn nắp như vậy.”
Nghĩ đến Thái Tử là trầm lại đau đầuí
Còn kém xa!”
Quách Thiên Dưỡng nói: “Bệ hạ, tên Phương Thượng này tuy hành sự không theo khuôn mẵu cũ, nhưng hắn thân là quan phụ mầu của một huyện lại tự mình làm buôn bán như vậy, có phải là không ốn hay không?”
“Người phi thường là việc phì thường, hắn có được thành tích như ngày hôm nay là đã vượt mặt đa số quan viên trong thiên hạ.”
“Chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi mà trầm đã được mở rộng tầm mắt, có điều vần có nhiều thứ chưa hiểu rõ… Lều lớn là vật gì…”
“Tên Phương Thượng này đúng là thú vị!”
Quách Thiên Dưỡng không phục: “Bệ hạ, ta thấy hắn chỉ là hạng người chỉ biết dùng mấy mánh khóe ti tiện thôi! Làm gì có ai đi đố phân vào nhà người khác như vậy!”
“Lại còn lừa quý tộc trong thành mua lá trà bình thường!”
“Lúc ăn lại vì chuyện bán lá trà mà nói lời hươu vượn với bệ hạ!”
Cảnh Đế cắt ngang lời hắn ta, trên mặt mang vé giận dữ: “Đủ rồi! Nếu là mánh khóe ti tiện có thể làm dân chúng giàu có thì sao lại khồng làm!”
“Nếu ngươi có ba phần bản lĩnh của hắn thì trầm cũng không phải đau đầu như vậy!”
“Sau khỉ trở về nhớ tra rõ tư liệu của Phương Thượng, còn có vì sau suốt bao năm quan viên tuần tra không báo cáo lại tin tức về huyện Đào Nguyên!”
Quách Thiên Dưỡng mếu máo, hắn ta bận trước bận sau, bị chê trách không nói, lại còn bị quát mắng nữa.
Vì thế hắn ta uất ức nói: “Bệ hạ thánh minh!”
“Hừ! Nói như vẹt!”
Quách Thiên Dưỡnq:

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 9 Ngôi sao của huyện Đào Nguyên"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com