Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Tri Thức - Chương 255
Hứa Yến nhìn bé con đang khóc lóc, trong lòng vừa mềm nhũn vừa căng cứng, anh thấp giọng dỗ dành: “Bé con, sau này đừng nói xin lỗi, một chút mệt này không bằng một phần nghìn mệt mỏi của em, đừng khóc, nóng rồi đúng không, chúng ta đi tắm nhé, lát anh sẽ mát xa cho em.”
Giang Noãn gật đầu, nghẹn ngào nói: “Em muốn gội đầu nữa.”
“Ừ.”
Trong phòng tắm mờ mịt, sau khi gội đầu xong Giang Noãn nằm ngửa trong thùng gỗ lớn, thùng gỗ này mới lắp đặt khi bọn họ về nhà nghỉ hè, thùng gỗ cũ quá cao, hơi nguy hiểm nên Hứa Yến không yên tâm.
Anh nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô, ánh mắt tối sầm lại.
Giang Noãn nhìn chằm chằm yết hầu đang lăn lên lăn xuống của anh, mặt mày cô hớn hở, mím môi cười xấu xa rồi dán vào người anh.
Từ khi mang thai, ngoài trừ bụng phình to cao hơn, bụng cô không có vết rạn nào cả, trắng nõn nà, cơ thể mềm mại như sữa, Hứa Yến rất thích.
Nhưng anh chỉ dám phóng túng một chút, không dám làm thật, một chút cũng không dám thử.
Mỗi lần Giang Noãn nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, ban đầu cô sẽ hả hê cười trên nỗi đau của người khác, nhưng về sau trong thời kỳ mang thai estrogen tăng vọt, lúc được anh ôm hôn cô cũng rất muốn, nhưng cô cũng biết ba tháng đầu của thai kỳ không được quan hệ, cô chỉ đành không cho anh chạm, nhưng người đàn ông này không nghe lời gì cả, ngày nào cũng thà chịu đựng khó chịu cũng phải động tay động mồm.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, hôn hít triền miên, Giang Noãn âu yếm ôm anh, ngoan ngoãn thè lưỡi hồng, mùi rượu từ trong miệng anh truyền qua, càng ngày càng nồng.
Giang Noãn ngâm nga đến gần anh, cọ qua cọ lại, sau nụ hôn sâu cô thở hổn hển, cúi đầu nhìn mặt nước, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông thở hổn hển đang cố nhẫn nhịn.
Cô dịu dàng nói: “Anh, ông xã thân yêu của em ơi, bác sĩ nói qua ba tháng là có thể.”
“Không được.” Hứa Yến kiên quyết từ chối, anh duỗi tay múc một gáo nước lạnh trong xô nước lạnh bên cạnh đổ lên đầu mình, nhưng vô dụng, vẫn còn rất nóng.
Giang Noãn không nghe theo, hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Em mặc kệ!” Tiếp tục khiêu khích anh.
…
Một lúc lâu sau, Giang Noãn được Hứa Yến bế ra, hai mắt ngân ngấn nước, sắc mặt vô cùng hồng hào, môi đỏ mọng.
Hứa Yến cẩn thận giúp cô mặc đồ ngủ, sau đó để cô nằm xuống, anh bóp nhẹ bắp chân của cô, nghiêm mặt nói: “Sau này không được làm như thế nữa, ngoan.”
Giọng nói vừa khàn vừa trầm.
“Hừ, anh cũng muốn đấy thôi, ăn được thịt lại nói em.” Giang Noãn véo hai má anh, bất mãn nói.
Hứa Yến bị lời cô nói làm nghẹn lời, ho khan hai tiếng, tiếp tục lý luận với cô: “Phải cẩn thận đề phòng những chuyện không hay xảy ra, sinh con xong chúng ta tiếp tục.”
Giang Noãn hôn lên sườn mặt của anh, nũng nịu: “Nhưng em không thoải mái, như lúc nãy là được, em rất thích, được không ông xã, chúng ta phối hợp, nếu không em cũng lo cho thân thể của anh.”
Hứa Yến bất lực nhìn cô, anh không nói lại cô, cũng không thể từ chối cô, sau này chỉ có thể cẩn thận hơn.
…
Sau khi khai giảng, Giang Noãn mang thai hơn ba tháng, năm ba ít tiết học, cô cũng không nghỉ học, không muốn hoãn tốt nghiệp, và cô biết rõ sức khỏe của mình, cô rất khoẻ, ngày nào cô cũng ăn hoa quả trong không gian, còn vận động thích hợp, sức khỏe tuyệt vời!
Thường thì sau khi tan học Hứa Yến sẽ đến đón cô, đến cuối học kỳ, bụng cô đã được hơn bảy tháng, thân thể ngày càng nặng nề, tuy rằng hơi khó chịu nhưng các con đều rất ngoan, rất khỏe, cũng không mang lại cho cô những gánh nặng khác, cô tự động viên mình, cố chịu đựng, còn hơn một tháng nữa là sinh rồi.
Trong kỳ nghỉ đông, họ trở về khu nhà quân đội.
Sau Tết, Giang Noãn xin nghỉ phép, chờ sinh con xong, cô sẽ đi học sau khi ở cữ.
Cứ như vậy có Hứa Yến chăm sóc cẩn thận, Giang Noãn yên tâm ở nhà chờ sinh, một đêm nọ, sau khi ăn tối xong Giang Noãn bị vỡ nước ối, bụng đau dữ dội, trên đường đến bệnh viện cô khóc không ngừng, nước mắt cứ chảy, toàn thân run rẩy, sắc mặt rất tái nhợt, trong một ngày lạnh giá như này, vầng trán lại lấm tấm mồ hôi.
Hứa Yến nhìn mà lòng đau xót, hai mắt đỏ hoe, thân thể căng thẳng, vừa lo lắng vừa đau đớn, chỉ mong có thể thay cô chịu mọi đau đớn.
Trong đầu anh như có một sợi dây siết chặt, khi cô được y tá đẩy vào phòng sinh, hai chân anh mềm nhũn quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi không kìm được, hai tay nắm chặt đến mức sắp cắm vào da thịt, anh cứ nhìn chằm chằm vào cửa, nghe tiếng kêu đau đớn của bé con, anh đau lòng muốn chết.
Người nhà lo lắng chờ đợi ở cửa phòng sinh, nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Yến, tất cả đều sửng sốt, vội vàng dìu anh lên ghế, liên tục an ủi anh, rồi chắp tay cầu nguyện.
Hứa Yến mím môi nhìn chằm chằm phòng sinh không chớp mắt, hai mắt đỏ bừng đáng sợ.