Xuyên Thành Thế Thân Trong Truyện Ngược - Chương 2
Ánh mắt tôi sắc lạnh, cằm hơi ngẩng lên: “Vào nhà tắm, làm ướt áo sơ mi, lộ cơ bụng ra.”
Lâm Việt còn đang chìm trong cú tát ban nãy, gương mặt đầy vẻ sửng sốt.
Tôi kéo anh dậy một cách cứng rắn, đẩy vào nhà tắm, chụp một bức ảnh cơ bụng.
Chỉnh trang kỹ lưỡng, cài lệch một cúc áo sơ mi, đường cơ bụng chảy xuống tận thắt lưng đen, phối với quần tây và giày da đen, vừa cấm d/ụ/c vừa g/ợ/i cảm.
Chị Từ mà thấy chắc cũng khen.
Tôi đưa điện thoại cho anh: “Gửi cho cô ấy đi.”
Ánh mắt Lâm Việt dao động: “…Tôi không làm được.”
“Anh chưa từng theo đuổi con gái? Chưa từng yêu đương tử tế à?”
Ánh mắt Lâm Việt lộ vẻ lúng túng và tức giận.
Tôi liếm môi: “Vậy thế này nhé, tôi làm huấn luyện viên tình yêu riêng cho anh, mô phỏng tương tác với chị Từ, hướng dẫn anh làm thế nào để khiến con gái vui vẻ.”
“Vừa luyện được kỹ năng yêu đương, lại có kinh nghiệm tình trường, sau này tỏ tình với chị Từ cũng không đến nỗi luống cuống.”
“Và chúng ta làm theo hợp đồng, hoàn toàn vì mục đích thương mại, không xen lẫn tình cảm, cũng không có tiếp xúc cơ thể, không ảnh hưởng gì đến sự trong sạch của anh.”
Lâm Việt cân nhắc một lúc: “Được thôi.”
“Vậy giờ tôi phải về, anh lái xe đưa tôi về.”
“Gì cơ?”
Tôi nhìn đồng hồ: “Giờ đã mười một giờ đêm, khuya rồi, con gái về nhà một mình không an toàn, anh phải đưa – hơn nữa bây giờ tôi là chị Từ, anh không thể dùng tài xế qua loa với tôi được đâu nhé.”
Lâm Việt nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc, cuối cùng cầm chìa khóa xe đưa tôi về trường.
Tôi đổi ảnh đại diện WeChat thành kiểu giống của Từ San San, nhắn cho anh: Hôm nay ngoan lắm.
Lâm Việt: Chúc ngủ ngon.
Tra nam là do chiều hư mà ra.
Bạn hy sinh vì hắn, còn dâng cả tình cảm, hắn lại thấy bạn rẻ mạt.
Bạn đặt ra luật chơi có lợi cho mình, thiết lập quy tắc rõ ràng, rồi bình thản kiếm tiền của hắn, hắn lại lịch sự vô cùng.
Thậm chí còn phải cảm ơn bạn.
2.
Sáng hôm sau tôi chủ động nhắn tin chúc buổi sáng, Lâm Việt cũng trả lời rất sớm, còn để lại lời nhắn hẹn gặp trưa nay.
Tôi chỉnh trang một chút, canh đúng giờ rồi bước lên chiếc xe Bentley.
“Hôm nay anh thể hiện khá tốt đấy. Trả lời tin nhắn đúng lúc, chủ động hẹn gặp, lái xe cũng rất nể mặt tôi, chỉ là…” Tôi mỉm cười đánh giá.
“Chỉ là gì?”
“Kiểu tóc này của anh nên đi chỉnh lại một chút rồi.”
Tôi nhìn đủ lâu, sau đó mới tỏ ra lịch sự mà dời mắt đi.
Lần đầu tiên Lâm Việt cảm nhận được cái gọi là “ánh mắt phụ nữ”, hơi lúng túng đưa tay sờ lên tóc mình, suốt cả quãng đường cứ thỉnh thoảng lại liếc gương chiếu hậu, xem kiểu tóc mình rốt cuộc có vấn đề ở đâu.
Thật ra, ánh mắt là một loại quyền lực.
Đàn ông luôn nhìn ngắm phụ nữ, ánh nhìn của họ đặt ra đủ kiểu quy chuẩn: thế nào là xinh đẹp, thế nào là quyến rũ.
Việc tôi thẳng thừng đánh giá Lâm Việt không kiêng dè, chỉ để cho anh biết, giữa chúng tôi, ai mới là người nắm thế chủ động.
Sau đó khi ăn trưa, tôi vẫn giữ nguyên trạng thái này.
“Nhà hàng rất ổn, món ăn ngon, anh cũng rất lịch thiệp, nhưng tôi cảm thấy anh không giỏi làm con gái vui — khi ở bên chị Từ, anh cũng im lặng như vậy à?”
Lâm Việt hơi lúng túng ho khẽ một tiếng: “Tôi không biết nên nói gì với con gái.”
“Khen tôi đi.” Tôi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Anh có hơi ngẩn ra, mặt khẽ đỏ lên: “…Hôm nay em rất xinh.”
“Tiếp tục đi.”
Anh quay mặt sang chỗ khác: “Cách ăn mặc của em rất giản dị, rất thuần khiết.”
“Có thêm chút chi tiết rồi, tốt hơn khen chung chung, còn gì nữa không?”
Anh ngẫm nghĩ rất lâu: “Màu son của em rất đẹp.”
Tôi thấy anh thật sự không nghĩ ra thêm được gì nữa, bèn cúi đầu cắt bít-tết.
“Sáng nay anh bận không?”
“Cũng tàm tạm.”
“Kể tôi nghe một chút chuyện trong công ty đi, tôi rất muốn biết. Tôi chưa từng gặp tổng giám đốc nào khác, chỉ quen mỗi anh thôi.”
Tôi chống cằm, ánh mắt chân thành nhìn vào mắt anh.