Xuyên Thành Thế Thân Trong Truyện Ngược - Chương 3
Lâm Việt bắt đầu kể về công việc của mình, còn tôi thì phụ trách dẫn dắt và khen ngợi, bất tri bất giác anh đã kể cho tôi rất nhiều chuyện.
Cuối cùng tôi chỉ dẫn: “Thấy chưa, anh phải dẫn dắt đối phương nói về bản thân họ, rồi không ngừng khen ngợi họ, như vậy họ sẽ muốn chia sẻ với anh, giúp tăng thêm sự thấu hiểu giữa hai người.”
Lâm Việt biết vận dụng: “Vậy sáng nay em đã làm gì?”
“Nghĩ đến anh.” Tôi đáp ngay không cần suy nghĩ.
Ánh mắt người đàn ông dao động, quay đầu đi theo bản năng, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đỏ.
Tôi cụp mắt, thong thả cắt bít-tết: “Chút tiểu xảo mà thôi.”
3.
Tôi khá hài lòng với buổi hẹn lần này.
Trong nguyên tác, tôi – một kẻ thế thân – chưa bao giờ được dẫn đi hẹn hò, ngay cả một bữa cơm tử tế cũng không xứng đáng để ăn.
Vấn đề không nằm ở việc người đàn ông có yêu tôi hay không, mà là trong lòng họ, tôi có còn một chút tôn nghiêm cơ bản của con người hay không, có đáng để được đối xử nghiêm túc hay không.
Nghĩ đến chuyện đó, tôi liền bảo Lâm Việt xách túi cho mình, lời nói bóng gió trách anh không biết điều.
Một tổng tài đường đường chính chính xách chiếc túi vải bố của tôi, nhìn qua thì đúng là rất đẹp mắt.
Sau khi về ký túc xá, vừa bước vào liền bị Lâm Tịnh hắt cho một cốc nước vào mặt.
“Đường Tâm Nhụy, nghe nói cô bám được anh tôi rồi, đúng là không biết xấu hổ!”
Lâm Tịnh là em gái của Lâm Việt.
Đằng sau mỗi nữ chính bị ngược đều sẽ có một cô em chồng kiểu cực phẩm như thế, cùng anh trai mình dày vò nữ chính.
Từ San San là bạn thanh mai trúc mã, còn tôi thì không cùng đẳng cấp với họ.
Cô ta cảm thấy tôi đang trèo cao anh trai mình, trong nguyên tác liên tục đánh mắng, làm nhục tôi.
“Cô tưởng cô giống chị San San là có ích à? Làm người thế thân cho người ta, cả đời cô cũng chỉ là kẻ thế thân không thể lộ diện!”
Tôi lau nước trên mặt, gọi điện cho Lâm Việt.
Không khóc, cũng không làm ầm lên, tôi chỉ hỏi anh tối nay có rảnh không.
“Có. Em muốn đi ăn ở đâu?”
“Ra ngoài ăn thì chẳng có thành ý gì cả.” Tôi liếm giọt nước trên môi, nói ngay trước mặt Lâm Tịnh: “Tối nay tôi đến nhà anh, anh nấu cho tôi ăn nhé.”
Nói xong liền cúp máy.
Lâm Tịnh sụp đổ, hét lên như cái ấm nước sôi: “Sao anh tôi có thể để cô đến nhà anh ấy? Còn nấu cơm cho chị ăn nữa? Anh ấy bị điên rồi à? Cô dựa vào cái gì?!”
Tôi nhếch môi: “Cô đoán xem?”
“Đồ đàn bà đê tiện, có tin tôi chỉ cần một cuộc gọi là cô không thể tốt nghiệp?”
Nhà họ Lâm đúng là giàu có và có thế lực thật.
Chẳng bao lâu sau, tôi bị giảng viên hướng dẫn gọi đến, nghiêm khắc phê bình về tác phong đạo đức.
“Tôi nhận em là để làm học thuật, vậy mà em lại ra ngoài cặp kè đại gia, gây xôn xao khắp nơi. Suốt ngày xe sang đưa đón, em còn tâm trí học hành nữa không?”
Trong nguyên tác, giảng viên hướng dẫn cấu kết với Lâm Tịnh để làm khổ nguyên chủ, khiến danh tiếng cô ấy bị hủy hoại, cuối cùng chỉ có thể bỏ học, trở thành chim hoàng yến bị nhốt của Lâm Việt.
“Tôi không làm xong đề tài à? Hay chưa ghi đủ dữ liệu? Mỗi lần làm thí nghiệm tôi đều ở lại đến khuya đúng không?” Tôi chất vấn ông ta.
“Đội cái mũ to như vậy lên đầu tôi, cái chân thối của nhà họ Lâm ngon ăn đến thế cơ à?”
Giảng viên nắm trong tay tương lai của từng sinh viên, chưa từng bị ai nói thẳng như vậy, tức đến đỏ mặt tía tai, đuổi tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đã là cuối thu, thời tiết rất lạnh, tôi đứng ở hành lang, mới nhận ra quần áo trên người vẫn còn ướt.
Phó giáo sư Từ ở phòng bên cạnh thấy tôi tội nghiệp, dẫn tôi vào văn phòng, lấy cho tôi một bộ đồ sạch: “Thay vào đi.”
Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú nhã nhặn của cô ấy, chợt nhớ ra đối phương tên là Từ Tri Thu – một trong số ít những nhân vật từng tỏ ra thiện ý với nữ chính trong nguyên tác.
Đáng tiếc là không có nhiều đất diễn, chỉ biết cô ấy luôn bị kẹt ở chức danh phó giáo sư, mãi không được thăng cấp.