Xuyên Thành Thế Thân Trong Truyện Ngược - Chương 9
Cái cô tiểu thư này, tuy lúc ở trường học thì tác oai tác quái, vênh váo nhờ cái họ Lâm, nhưng rời khỏi anh trai thì chẳng là gì cả, chỉ là một đứa con gái non nớt chưa từng va chạm xã hội.
Tôi tính toán một chút: “Tôi sẽ nói với anh cô, mở cho cô một công ty.”
“Anh ấy đồng ý sao?”
“Anh cô không mở thì tôi mở cho cô là được chứ gì.”
Tôi hừ lạnh, rời đi trong ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa kính nể của Lâm Tĩnh.
Tôi đến chỗ Lâm Việt, đổi cách nói: “Cô ấy nhất quyết muốn vào giới giải trí.”
“Cái giới đó loạn lắm.” Lâm Việt điên cuồng rít thuốc.
“Hay là thế này đi, anh mở cho cô ấy một công ty, tìm một người đại diện dẫn dắt. Thay vì để cô ấy đi làm thuê cho người khác, chi bằng thuận theo ý cô ấy, vừa quan sát vừa quản lý.”
Ánh mắt Lâm Việt nhìn tôi tràn đầy cảm kích: “Em làm đi, anh đầu tư.”
“Chuyện này có bao nhiêu tiền đâu. Anh mà dính vào giới giải trí thì người ta cười chết mất. Tôi sẽ tự lo liệu, thực ra tôi cũng có hứng thú với mảng này.”
Giới đầu tư cũng có chuỗi phân biệt đẳng cấp, tư bản lớn thường coi thường ngành giải trí.
Tôi chẳng quan tâm đến danh tiếng của Lâm Việt, chỉ đơn thuần là không muốn đối phương nhúng tay vào, vì tôi muốn nắm Lâm Tĩnh trong tay mình.
Cuối cùng, nhờ vào sự xoay xở của tôi, tôi đã đưa được Lâm Tĩnh quay về nhà họ Lâm.
Bà Lâm nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tâm Nhu, cháu thật sự quá tốt, quá giỏi… cảm ơn cháu nhiều lắm.”
Bà ấy nắm chặt Lâm Tĩnh, bắt cúi đầu cảm ơn tôi.
“May mà có Tâm Nhu dọn dẹp đống rối rắm này cho em. Sau này còn dám nói này nói nọ với cô ấy nữa à?” Lâm Việt trừng mắt lạnh với em gái.
Lâm Tĩnh đương nhiên sẽ không dám càm ràm gì tôi nữa.
Vì tôi đã lập một công ty, ký hợp đồng với cô ta, biến cô ta thành nhân viên dưới quyền mình.
Tôi dặn riêng người quản lý mà mình đào về: “Cứ dẫn dắt qua loa thôi, không cần tốn quá nhiều công sức. Đây là tiểu thư nhà giàu, người nhà chỉ mong cô ta sớm lấy chồng.”
Nhưng đúng là Lâm Tĩnh quá cứng, tôi ngấm ngầm làm đủ trò sau lưng, vậy mà cô ta vẫn nổi lên nhờ hai bộ phim trong năm sau.
Đành chấp nhận thôi, dù sao tôi cũng ăn chia theo tỉ lệ 8 – 2, tiền đều chảy vào túi mình.
Tôi ghét Lâm Tĩnh, nhưng tôi không thể làm ngơ trước tiền được — như vậy là vô đạo đức.
Thế là tôi bảo quản lý sắp lịch dày đặc cho cô ta, ép cô ta vất vả đóng phim, tham gia show truyền hình, mỗi tháng lại kiếm cho tôi vài chục triệu.
Tôi lại lấy danh nghĩa của cô ta để gọi vốn trên thị trường, huy động được 480 triệu tệ, rồi tuyển một loạt em trai trẻ về công ty nuôi dưỡng.
Thế là tôi hình thành thói quen: hễ áp lực là chạy ngay đến công ty giải trí.
Nhìn một đám trai trẻ tranh nhau gọi mình là chị, còn lén lút gợi ý muốn cùng tôi “tập luyện kịch bản đêm khuya”, tâm trạng liền tốt hẳn lên.
Đúng là tuổi trẻ~
Cảm ơn Lâm Tĩnh.
10.
Khi sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, một ngày nọ Lâm Việt gọi điện rủ tôi đi du lịch.
Công ty anh năm nào cũng tổ chức du lịch bằng kinh phí công ty, mấy năm nay quan hệ giữa hai chúng tôi không tệ, anh thường mời tôi đi cùng.
Chuyện này cũng không phải lần đầu, nên tôi chẳng nghi ngờ gì, thu dọn đồ đạc rồi đi luôn.
Thật ra giờ tôi không còn ghét anh nhiều nữa, dù sao anh cũng là “thùng vàng” đầu tiên của tôi — không chỉ tự đưa tiền đến, mà còn kéo cả gia đình, bạn bè lẫn đồng nghiệp cùng nhau dâng tiền cho tôi.
Đây không phải là tra nam, mà là Bồ Tát Phổ Đà Sơn tái thế còn linh hơn ấy chứ.
Mùng Một Tết tôi còn đến nhà anh trước rồi mới lên chùa dâng hương nữa cơ mà.
Tôi và anh giữ mối quan hệ tốt còn vì một lý do quan trọng: giữa chúng tôi giờ chẳng còn tình cảm ràng buộc gì cả, đơn thuần chỉ là bạn bè trên thương trường.