Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật - Chương 372: Vì cuộc cách mạng của chúng ta
- Home
- Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật
- Chương 372: Vì cuộc cách mạng của chúng ta
Chương 372: Vì cuộc cách mạng của chúng ta
Cả khán giả trong phòng phát trực tiếp lẫn khán giả trước màn hình đều cổ vũ nhiệt liệt, chia sẻ niềm vui cùng với họ.
Chỉ riêng An Mộc lặng lẽ quan sát, tay vô thức siết chặt chiếc điện thoại.
Trong nguyên tác không hề đề cập đến trận đấu này, và thời điểm trả thù An Trạch Ức lẽ ra phải diễn ra trong ba tháng trước sinh nhật lần thứ 21 của cô, tại giải đấu TPL đó.
An Nhiên, để trừng phạt An Trạch Ức, cũng tham gia giải đấu và với kỹ năng vượt trội, đã đánh bại anh ta, giành lấy chức vô địch TPL.
An Trạch Ức là một người rất mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn đều muốn gì được nấy, chưa từng thất bại.
Huống chi, anh ta luôn coi thường cô em gái ruột mới nhận.
Nhưng chính người mà An Trạch Ức coi thường nhất, đã đánh bại anh ta trong lĩnh vực mà anh ta giỏi nhất, điều này đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự trọng của chàng trai.
Vì cuộc sống trước đây quá thuận lợi, chưa từng trải qua thất bại hay sự nhục nhã, nên việc này đã khiến anh ta suy sụp trong một thời gian dài.
Chỉ là bây giờ, mối quan hệ giữa An Nhiên và mọi người đã cải thiện rất nhiều, gia đình họ An đã coi chị ta như người nhà, nên chắc chắn sẽ không còn chuyện trả thù nữa.
Vậy nên, việc thời điểm bị thay đổi không phải là điều quá khó hiểu.
Nhưng nếu thế, thời điểm cô phải chết cũng sẽ sớm hơn chăng?
Nhân vật phản diện độc ác như cô không còn cần thiết tồn tại, vậy thì đương nhiên sẽ phải có một lý do hợp lý để xóa bỏ cô.
Nếu là cô, cô cũng sẽ làm như vậy.
Sắc mặt An Mộc ngày càng nghiêm trọng.
Khi nhìn cảnh tượng phát trực tiếp tại hiện trường đang trở nên cuồng nhiệt, cô như một con rối bị cuốn theo, lao thẳng về phía điện thoại.
Ngón tay nhanh chóng mở tin nhắn của Tô Vô Tức.
Đinh đong.
An Mộc: [Tin nhắn thoại]
Ở xa tận nước A, Tô Vô Tức ngẩng đầu lên, người đẫm mồ hôi, thậm chí khi nhận lấy điện thoại từ tay cấp dưới, một giọt mồ hôi từ xương hàm lăn xuống và rơi trên màn hình.
Anh dường như vừa mới đánh xong một trận đấu Muay Thái, hơi thở còn chưa ổn định, nửa tựa vào tấm lưới thô cằn để điều hòa nhịp thở.
Đôi mắt không đeo kính hoang dã và điên cuồng.
Đôi mắt đó nhuốm màu tàn nhẫn và dữ dội, dường như chỉ cần một giây nữa thôi, anh sẽ lao vào đánh nhau sống chết với người đối diện.
Mà người đối diện anh, người bạn tập luyện, cũng không khá hơn là bao.
Cả người nằm vật ra trên tấm đệm, không còn sức đứng dậy, chỉ biết thở hổn hển.
Da anh đỏ lên, tóc ướt đẫm mồ hôi, và khi thấy người gửi tin nhắn, hành động của anh có chút lúng túng, vừa không muốn bỏ điện thoại xuống vừa cố dùng miệng để tháo găng tay ra.
Cho đến khi hai tay hoàn toàn được tự do, anh mới có thể nghe thấy giọng nói của An Mộc.
An Mộc: “Moshi moshi(*)! Gọi tổng bộ! Gọi tổng bộ!”
(*) Lời chào phổ biến nhất khi nghe điện thoại trong tiếng Nhật, tương đương với “A lô” trong tiếng Việt.
Tô Vô Tức cười khẽ, tay lau mồ hôi trên trán, không quên nhắn lại cho cô.
Tô Vô Tức: “Tổng bộ nhận được, xin hỏi tổ chức có chỉ thị gì?”
An Mộc lại ngồi vắt chân, chân đung đưa, tâm trạng rất tốt.
An Mộc: “Thực hiện kế hoạch B đi, đồng chí Tô Vô Tức thân mến! Vì cuộc cách mạng của chúng ta!”
Cô không để anh phải đợi lâu, và anh cũng đáp lại rất nhanh.
Tô Vô Tức: “Đã rõ, vì cuộc cách mạng của chúng ta.”
Giọng của anh thật khác biệt, nghe rất đáng tin cậy.
Dù chỉ là đang nói những chuyện vô lý cũng khiến An Mộc cảm thấy máu nóng sôi sục, như thể có thể ngay lập tức nhảy lên và đánh nhau với ai đó.
Nhưng ngay giây tiếp theo, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn.
Tô Vô Tức: “Gọi đồng chí Mộc Mộc, xin hỏi kế hoạch B của chúng ta… là kế hoạch gì vậy?”
An Mộc: “……”
Anh không biết mà còn diễn với tôi sao? Thật sự vất vả cho anh quá!
——
Sáng hôm sau, An Mộc theo Trần Giai ra ngoài chọn váy và chuẩn bị trang điểm.
Vì tập đoàn An gần đây gặp vấn đề về vốn, Trần Giai càng phải để người khác thấy rằng mình và con gái vẫn rạng rỡ và thu hút, chỉ có như vậy mới ngăn chặn được những tin đồn vô căn cứ.
Ông Tưởng, gia chủ đời trước của nhà họ Tưởng, rất coi trọng danh tiếng.
Huống chi đây là lễ mừng thọ 88 tuổi, theo tinh thần tổ chức lớn, ông ta đã mua hẳn một chiếc du thuyền cực lớn.
Cũng bởi vì có quá nhiều con ngoài giá thú, nên hàng năm sinh nhật của ông ta đều có cả đống họ hàng đến tham dự, từ đủ các ngành nghề, nhiều không kể hết, những buổi tiệc nhỏ không thể thỏa mãn ông ta.
Sau khi chọn xong váy, An Mộc và Trần Giai đã chuẩn bị sẵn sàng, chú tài xế đưa hai người đến bến cảng.
Ở đó, chiếc du thuyền lớn đã đậu sẵn.
Hai người vừa xuống xe, hiếm khi họ gặp An Chính Đình.
So với hôm qua ở nhà họ An, giờ đây An Chính Đình đã lấy lại dáng vẻ mạnh mẽ, mặc bộ vest đen, thắt cà vạt đỏ đen.
Nhìn lại thì hợp với chiếc váy đỏ của An Mộc.