Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật - Chương 373: Cô thử nghĩ lại xem
Chương 373: Cô thử nghĩ lại xem
An Mộc quay đầu nhìn mẹ, Trần Giai gật đầu, ra hiệu cho con gái khoác tay An Chính Đình và cùng với ông ấy đi trên thảm đỏ.
An Mộc không từ chối, nhưng chưa kịp tiến tới, An Chính Đình đã đến bên hai người.
Ông ấy hơi nâng tay, bỏ qua lời chào đón của An Mộc, thay vào đó, ông ấy nắm lấy tay vợ, mỉm cười và đặt tay người phụ nữ vào khuỷu tay mình, rồi cùng với bà ấy bước lên du thuyền.
An Mộc có chút ngỡ ngàng, cuối cùng không nói gì.
Cô nhìn An Chính Đình với ánh mắt sâu xa rồi cũng lên du thuyền.
Lúc này vẫn là ban ngày, mọi người chưa đến đông đủ, trên boong tàu chỉ có một mình Tưởng Lỵ Nhi đứng cô đơn.
An Mộc nghĩ ngợi một lát rồi bước tới.
Tưởng Lỵ Nhi cảm nhận được sự hiện diện của cô, khẽ hỏi: “Cô nói xem, lời của đàn ông có đáng tin không?”
Bước chân An Mộc khựng lại, quay đầu định rời đi trước khi người kia quay lại.
Chỉ là không ngờ Tưởng Lỵ Nhi khéo léo xoay người nhìn cô.
Hai ánh mắt chạm nhau, An Mộc có chút lúng túng, lặng lẽ thu lại động tác định trốn đi, cười gượng: “Haha, hôm nay trời đẹp quá nhỉ.”
Tưởng Lỵ Nhi khẽ hừ một tiếng, lại hỏi lần nữa: “Lời của đàn ông có đáng tin không?”
An Mộc im lặng, chỉ nhìn chằm chằm cô ta.
Tưởng Lỵ Nhi không nhịn được: “Cô nhìn tôi làm gì?”
An Mộc nghiêm túc đáp: “Tôi thấy cô có trái tim khỏe mạnh đấy.”
“Chậc, không cần cô nói thì tôi vẫn biết mình khỏe mà!”
An Mộc lắc đầu thở dài: “Khỏe thì khỏe thật, chỉ là thiếu mắt thôi, bị tình yêu lấp mất rồi.”
Tưởng Lỵ Nhi tức đến mặt đỏ bừng: “Cô!”
An Mộc mím môi, bước qua đối phương đến gần lan can trên boong tàu, hai chân đặt lên mép, nhón chân để cảm nhận làn gió biển.
Chiếc váy đỏ bay lên rồi rơi xuống, như đang thực hiện một điệu nhảy độc vũ.
Tưởng Lỵ Nhi thực sự cảm thấy tức giận, nhưng khi nhìn thấy An Mộc tỏ ra thờ ơ, không để ý đến cảm xúc của mình, cơn giận nhanh chóng tan biến.
Giờ mà mình làm ầm lên thì trông có vẻ nhỏ nhen quá.
Cô ta hừ một tiếng, rồi cũng bắt chước đối phương đứng ở mép boong tàu, để khiến mình trông cao hơn An Mộc, cô ta còn nhón chân lên.
Hôm nay, Tưởng Lỵ Nhi mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà, với thiết kế xẻ tà ở gấu váy, mỗi khi gió thổi qua, váy cũng bay lên, thoáng chạm vào váy của An Mộc rồi lại rời xa.
Điệu độc vũ của một người giờ đã trở thành bản giao hưởng của hai người.
Tưởng Lỵ Nhi thực ra rất xinh đẹp, dịu dàng và ngoan ngoãn, giống như An Mộc với vẻ ngoài thanh thuần.
Nhưng An Mộc lại có thêm một chút tỉnh táo hơn.
Giống như bây giờ, cô nắm lấy thanh chắn sắt, cúi người vươn vai, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Tưởng Lỵ Nhi: “Đừng ngốc nữa, lời đàn ông nói có thể tin, nhưng phải xem ai nói. Dù sao, lời Tô Cẩn nói thì tuyệt đối không thể tin được.”
“Cô đã quen biết cậu ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa hiểu tính cách của cậu ta sao?”
Tưởng Lỵ Nhi mấp máy môi, dường như muốn phản bác lại lời của cô, nhưng rồi lại nuốt xuống, đôi mắt dần phủ một lớp sương mù.
An Mộc không chịu nổi khi thấy Tưởng Lỵ Nhi cứ tự đưa mình vào cảnh khổ, cô thở dài một hơi.
“Cô là đại tiểu thư của nhà họ Tưởng, muốn kiểu đàn ông nào mà chẳng có? Cô nên chọn một người khiến mình hạnh phúc, chứ không phải người mà cô phải cố gắng để làm hài lòng.”
“Tô Cẩn tiếp cận cô chắc chắn là có ý đồ xấu, chỉ có cô bị tình yêu làm mờ mắt nên mới không nhận ra thôi.”
“Cô thử nghĩ lại xem, mỗi khi cậu ta nói chuyện với cô, chẳng phải lúc nào cũng đầy ẩn ý mà lại chưa bao giờ nói rõ cảm xúc của cậu ta sao?”
“Còn dẫn cô đi gặp bạn bè, tạo cảm giác như cô đã bước vào cuộc sống của cậu ta, nhưng thực chất lại chẳng nói gì với cô cả?”
“Khi nhắn tin thì lúc gần lúc xa, trả lời tin nhắn cũng ít khi trả lời ngay, khiến cô nôn nóng muốn biết người ta đang làm gì nhưng lại ngại không dám hỏi?”
Tưởng Lỵ Nhi cắn nhẹ môi, mắt càng đỏ hơn khi nghe An Mộc nói, đến cuối cùng, nước mắt đã bắt đầu rơi.
Cô ta sụt sịt, giọng nghẹn ngào: “Cô muốn nói tôi là kẻ theo đuôi đúng không?”
An Mộc mỉm cười, nói thêm một câu sắc bén: “Tôi đâu có nói, là cô tự nói đấy chứ.”
Cô tiến lại gần Tưởng Lỵ Nhi hơn, hạ giọng, tiếp tục nói: “Có người nói rằng cô không phải là kẻ mê muội trong tình yêu, chỉ là đã trao nhầm trái tim cho người không xứng.”
“Nhưng theo tôi thấy, người đó chỉ nói đúng một nửa, thực ra cô chính là bị mù!”
“Không nhận ra được ai là người tốt, đó là vấn đề của cô, không ai ép cô phải thích một gã tồi cả. Cô chính là có mắt như mù, giờ lại không chịu thừa nhận đối phương là một kẻ tồi.”
“Đêm đó cô đã có câu trả lời rồi, phải không? Bây giờ còn hỏi ý kiến của tôi nữa sao? Thật là cứng đầu, chỉ cần Tô Cẩn nói vài câu dỗ ngọt là tin ngay à?”
“Tưởng Lỵ Nhi, cô có thể mạnh mẽ hơn một chút không?”