NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật - Chương 375: Ra nước ngoài du học

  1. Home
  2. Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật
  3. Chương 375: Ra nước ngoài du học
Prev
Next

Chương 375: Ra nước ngoài du học

Cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác mách bảo rằng có thể đây là một câu chuyện hay, nên cô ta vểnh tai lắng nghe.

An Mộc nhìn Tưởng Lỵ Nhi với vẻ mặt nghiêm túc, giải thích: “Vì người ta thường buồn và muốn ăn để giải tỏa cảm xúc. Đó là lý do cô biến nỗi buồn thành cơn thèm ăn, điều này thực ra rất bình thường!”

“Ăn càng nhiều thì nỗi buồn càng ít đi, càng dễ quên những chuyện không vui.” 

Mắt Tưởng Lỵ Nhi mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu tin vào lời nói của cô: “Đúng là tôi cảm thấy vui hơn so với lúc nãy.”

Thượng Quan Ngọc đến muộn, không biết gì về câu chuyện này, nên tò mò hỏi: “Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”

Tưởng Lỵ Nhi nuốt thức ăn trong miệng, rồi chỉ vào mặt cô ta: “Hình như cô có một cái mụn(*) trên mặt kìa.”

Thượng Quan Ngọc lập tức lấy gương ra, lo lắng vỗ lên mặt mình, rồi tức giận đáp trả: “Cô bị mù à? Mụn đâu? Mụn nào?”

Tưởng Lỵ Nhi đáp lại bằng một giọng ngây thơ: “Trêu(**) cô thôi.”

Thượng Quan Ngọc: “…”

An Mộc cười phá lên: “Haha, còn biết chơi chữ nữa cơ, thật sáng tạo! Phải trừ tiền mới được!”   

(*), (**): Mụn – 痘 đọc là “dòu”, Trêu đùa – 逗 cũng đọc là “dòu”, nên ở đây nữ chính mới nói là Tưởng Lỵ Nhi chơi chữ. 

Thấy Thượng Quan Ngọc sắp phát hỏa, Tưởng Lỵ Nhi vội vàng xin lỗi với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi nhìn nhầm thôi, cứ tưởng mình thấy mụn trên mặt cô.”

Thượng Quan Ngọc nghiến răng, quay đầu nói một câu: “Không… sao.”

Dù sao cô ta đã xúc phạm đối phương trước, coi như hòa nhau. 

An Mộc nhìn quanh, thấy xung quanh toàn là trang trí xa hoa và những vị khách sang trọng. 

Dù thấy đầy đủ nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Khi cô hỏi về điều này, Tưởng Lỵ Nhi “à” một tiếng, rồi thử nói: “Cô đang tìm Tưởng Đình Đình phải không?”

Nghe nhắc đến, An Mộc mới nhớ ra điều không đúng lắm. 

Thì ra là không thấy Tưởng Đình Đình, người trước đây hay theo cô, sau đó lại theo Thượng Quan Ngọc. 

Dù Tưởng Đình Đình là con gái riêng, nhưng đây vẫn là sinh nhật của ông nội Tưởng, là con ngoài giá thú đã kết hôn hay chưa, thì tất cả đều có mặt, chỉ thiếu Tưởng Đình Đình.

Nghĩ vậy, An Mộc hỏi: “Cô biết Tưởng Đình Đình đi đâu không? Sao tôi không thấy cô ấy?”

Thượng Quan Ngọc như tìm thấy cơ hội chế giễu cô, giơ bàn tay mới làm móng xong và nói với vẻ khinh miệt: “Cô không biết à? Ôi trời, tôi cứ tưởng các người là bạn thân cơ đấy, hóa ra chỉ đến thế thôi sao?”

An Mộc không để ý đến lời của Thượng Quan Ngọc, vì trong mắt cô, người này chỉ là một đứa trẻ điên cuồng tìm kiếm sự chú ý.

Không thể để cô ta được như ý!

Cuối cùng, Tưởng Lỵ Nhi giải thích: “Cô ấy đã ra nước ngoài du học, giờ có lẽ đã định cư ở nước A rồi. Cô ấy rất an toàn, cô không cần lo lắng, sống còn tốt hơn nhiều so với ở nhà.”

Tưởng Lỵ Nhi từ lâu đã hiểu rõ âm mưu của gia chủ nhà mình, cô ta biết mình có rất nhiều chị em cùng cha khác mẹ, nhưng mẹ luôn không cho phép cô ta chơi với họ.

Cũng phải cảm ơn mẹ vì đã bảo vệ mình, những đứa con riêng đó không thể làm lung lay vị trí của cô ta. 

Nhưng vẫn cảm thấy tiếc cho họ. 

Từ khi sinh ra, họ đã bị định giá như một món hàng, giá trị của họ chỉ nằm ở việc tìm được một mối hôn nhân tốt. 

Còn Tưởng Đình Đình đã thoát ra khỏi cái vòng tròn đó.

Thượng Quan Ngọc cười khẩy, không quan tâm lắm, rồi lặng lẽ hạ tay xuống, không nói gì thêm. 

Nhưng Tưởng Lỵ Nhi lại rất tinh tế, khen ngợi cô ta: “Nhờ có chị Thượng Quan giúp đỡ, nếu không cha tôi sẽ không đồng ý cho Tưởng Đình Đình ra nước ngoài học đâu.”

“Chính chị ấy đã tài trợ cho Tưởng Đình Đình và thuyết phục cha tôi, giúp cô ấy rời khỏi nhà một cách suôn sẻ.”

Tưởng Đình Đình là người như vậy, chỉ cần có một chút hy vọng, cô ta sẽ nắm chặt lấy nó.

Cô ta muốn vươn lên, bất chấp mọi giá.

Giống như khi bám lấy An Mộc, khi An Mộc không còn để ý đến nữa thì cô ta lại chuyển sang bám lấy Thượng Quan Ngọc.

Phải công nhận rằng đó là một quyết định đúng đắn, Thượng Quan Ngọc đã giúp Tưởng Đình Đình thoát ra. 

Dù không biết cô ta có thể đi xa đến đâu, nhưng ít nhất trong thời gian ngắn, cô ta sẽ không giống những cô gái khác – trở thành công cụ của gia đình trong các mối hôn nhân sắp đặt. 

Nghĩ vậy, An Mộc nhìn Thượng Quan Ngọc với ánh mắt dịu dàng hơn, ngay cả khuôn mặt kiêu ngạo và thô bạo của cô gái cũng trở nên dễ nhìn hơn.

Đây đâu phải tiểu thư khó ở, mà là một người có cá tính! 

Dù Thượng Quan Ngọc có hơi kiêu ngạo và thô lỗ, từng vu khống chị cô, cướp váy của chị cô, và cãi nhau với cô, nhưng chẳng lần nào thành công.

Thậm chí còn tạo ra nhiều tình huống hài hước.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì bị quy tắc đè nặng nên mới làm những điều ngốc nghếch như vậy.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 375: Ra nước ngoài du học "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com