Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật - Chương 379: Thưa cha
Chương 379: Thưa cha
Người bước vào rất cao lớn, mặc một chiếc áo mưa đen, áo dính đầy nước.
Không rõ là nước mưa hay nước biển, trong khoang thuyền không có cảm giác mưa rơi.
Cả hai cùng nhìn sang, biểu cảm khác nhau.
Chú Yến tức giận cau mày, có vẻ không vui khi An Chính Đình cắt ngang lời của An Mộc.
Còn An Mộc thì lại nở nụ cười thấu hiểu, đôi mắt cong lên.
Cô biết có người sẽ không thể ngồi yên, cô biết An Chính Đình luôn ở đây.
Còn những gì vừa nói, thực ra chỉ là lừa bọn họ mà thôi.
Cô hoàn toàn không biết con gái của chú Yến đã chết như thế nào, chỉ là binh bất yếm trá.
Nếu An Chính Đình không làm chuyện xấu, thì sẽ không sợ cô bịa chuyện.
Bây giờ xem ra, ông ta chính là kẻ có tật giật mình, mới vội vàng xuất hiện ngăn cô nói ra sự thật.
Về sau, cô nhất định phải để mắt đến chuyện này.
An Chính Đình giơ tay lên, gỡ mũ áo mưa xuống, gương mặt không biểu cảm, như thể con gái bị trói trước mặt chẳng có chút liên quan nào đến mình.
Ánh mắt quét qua chú Yến, rồi liếc nhìn An Mộc, sau đó trầm giọng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
An Mộc hơi nghiêng đầu, cảm xúc dường như chùng xuống.
Chiếc vòng ngọc tím bóng loáng cũng theo đó mà trượt xuống, rung nhẹ trên cổ tay trắng như ngọc của cô.
Không thể phủ nhận rằng trước khi gặp An Chính Đình, cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ông ta.
Bao gồm cả việc: Tại sao lại bắt cóc mình? Cha thực sự có ý gì?
Đây chỉ là trò đùa của cha với con gái, đúng không?
Nhưng mà, cha ơi, trò đùa này không vui chút nào.
Trong lòng cô đã nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần những câu hỏi, mong muốn thể hiện mình một cách vừa tự tin vừa dịu dàng.
An Chính Đình, đối với cô, là một người cha mà cô cần phải kính trọng.
Chỉ là, trong khoảnh khắc nhìn thấy ông ta, chỉ một khoảnh khắc thôi, cô cảm thấy mình đã tìm được câu trả lời trong đôi mắt của đối phương.
An Mộc không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào An Chính Đình.
Giống như khi còn nhỏ, mỗi khi muốn được ôm, cô thường ôm lấy chân cha và ngước lên nhìn, đôi mắt to tròn chớp chớp, chắc chắn cha sẽ mềm lòng.
Điều đó luôn hiệu nghiệm với bất kỳ ai.
Mỗi khi bốn mắt chạm nhau, An Chính Đình sẽ cười, cúi xuống ôm cô vào lòng.
Có lúc bế cô trên tay, có lúc lại cho cô ngồi trên vai mình.
Đây là những đặc quyền mà năm người anh của cô không hề có.
Dù đã hơn mười năm trôi qua, khi hai người nhìn nhau như thế, An Chính Đình vẫn cười.
Ông ta không còn vẻ uể oải như mấy ngày trước, mà đã trở lại là người đàn ông tự tin nắm quyền.
Nắm giữ sinh kế của hàng chục ngàn người, sở hữu một tập đoàn đứng đầu và sáu đứa con ưu tú, cùng với một “vật tế”.
Ông ta nhẹ nhàng nói: “Cha biết con muốn hỏi gì.”
Chậm rãi lại gần, ngồi xuống trước mặt An Mộc, phong thái của một người đàn ông chững chạc và nhã nhặn.
“Chẳng qua chỉ là tại sao cha lại làm thế này, tại sao lại bắt cóc con. Thật ra, nói cho con biết cũng chẳng sao, dù sao con không thể quay về được nữa.”
An Mộc im lặng, đôi tay run rẩy không thể kiểm soát, phát hiện ra liền vội vàng véo mình một cái thật mạnh.
Cô phải giữ bình tĩnh, không thể để lộ sự sợ hãi.
An Chính Đình không để ý đến động tác nhỏ của cô, những giọt nước trên đôi giày da của ông ta rơi tí tách, âm thanh hoà nhịp với giọng nói.
“Mộc Mộc, cha đã nuôi con lớn, nuôi con suốt mười tám năm, muốn gì có đó, sống rất hạnh phúc, bây giờ là lúc con phải trả ơn cho cha rồi.”
Cô gái nửa nằm trên sàn, hai tay bị trói bằng dây thừng thô ráp, ma sát khiến tay đầy những vết đỏ.
Dưới người cô là một hình vẽ kỳ quái, với nhiều đường nét khác nhau.
An Mộc nhìn ông ta, bình tĩnh hỏi: “Cha muốn làm gì vậy? Thưa cha.”
Năm người anh trai chưa bao giờ chỉ gọi An Chính Đình là “cha”, thay vào đó, họ luôn chọn gọi “Thưa cha” – xa cách và lịch sự.
Chỉ có An Mộc là ngoại lệ, cô thích làm nũng, thích quấn lấy mọi người, lúc đó rất thiếu cảm giác an toàn.
Cô thích nhất là gọi “cha ơi, cha ơi”, giọng nói mềm mại ngay cả khi giận dữ cũng giống như đang nũng nịu.
An Chính Đình liếc nhìn hai người trong khoang thuyền, cởi cúc áo mưa và tháo nó ra, bên trong là bộ vest gọn gàng từ bữa tiệc.
Không có một nếp nhăn, thẳng thớm và tinh tươm.
Ông ta chỉnh lại chiếc áo như thể phủi bụi không tồn tại, giọng điệu ôn hòa: “Không có gì đâu, Mộc Mộc, con chỉ cần ngủ một giấc, ngủ dậy là mọi chuyện sẽ kết thúc thôi.”
Chú Yến dường như muốn nói gì đó, đôi môi thâm đen run lên, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời.
Bên ngoài chắc là mưa đang rơi, tiếng mưa lộp độp thật lớn, như gõ vào tim, chỉ nghe thôi cũng đã khiến người ta bực bội.
Trước mặt An Chính Đình, An Mộc nở một nụ cười, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy một tầng cay đắng ẩn sâu bên trong.