NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật - Chương 380: Đi chết đi! Đồ chó!

  1. Home
  2. Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật
  3. Chương 380: Đi chết đi! Đồ chó!
Prev
Next

Chương 380: Đi chết đi! Đồ chó!

Cô không chớp mắt nhìn ông ta, nói: “Cha nói đúng, tôi rất biết ơn cha đã nuôi tôi mười tám năm. Nhưng, tôi vẫn rất tò mò, chuyện tôi và chị bị hoán đổi có phải do cha sắp đặt không?”

“Thực ra, cha đã biết tôi không phải con gái của cha từ lâu rồi, đúng không? Nhưng tại sao cha lại không nói ra?” 

An Chính Đình cười hiền hòa, gật đầu rồi lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải, con và An Nhiên bị hoán đổi chỉ là một sự cố không đáng có.” 

“Thực ra, trong hai năm đầu tiên, cha thật sự nghĩ con là con gái của cha. Chỉ là càng sống cùng với con, càng thấy con không đúng.” 

“Người nhà họ An, sẽ không có đứa trẻ nào bình thường như con. So với mấy người anh trai, con chẳng có gì đặc biệt, điều đó quá kỳ lạ.” 

“Nhà họ An của chúng ta là một gia tộc bị nguyền rủa, mỗi đứa trẻ trong nhà đều có chút bất thường. Cũng vì lẽ đó, cha đã âm thầm làm xét nghiệm ADN, và kết quả rõ ràng là con không phải con của cha.”

Ông ta dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói, vẻ mặt đầy hứng thú: “À, thực ra cũng không hẳn, con vẫn có chút đặc biệt, đó là có vận khí rất tốt. Theo lời thầy bói, nhà họ An đáng lẽ phải phá sản khi con năm tuổi.”

“Nhưng nhà họ An chưa đến số tận.”

“Con là một người có phúc, mà cha, rất cần vận khí của con. Vì vậy, dù biết con không phải con ruột, cha vẫn chọn cách tiếp tục nuôi con.”

An Mộc cau mày, cười khẩy: “Tôi đã từng nghĩ rằng cha không đòi hỏi gì ở tôi, hóa ra, điều cha muốn là vận số có thể mang lại tài lộc cho cha.”

“Tôi tưởng mình là con gái của cha, hóa ra cha lại coi tôi như mèo thần tài sao? Vậy nên, bây giờ cha định giết tôi để tế lễ, cũng vì vận số của tôi sao?”

An Chính Đình không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

An Mộc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi: “Cha đã bao giờ thật sự coi tôi là con gái chưa? Đã bao giờ thật sự yêu tôi chưa?”

Lời vừa dứt, một cơn gió biển thổi qua, cuốn bay tấm vải nâu cũ kỹ trong khoang thuyền, để lộ những đường nét mờ nhạt. 

An Chính Đình không thèm nhìn, mà chỉ giơ tay lên xem đồng hồ. 

Đã ba giờ sáng, lúc này trên biển không có một bóng người. 

Ông ta ngước nhìn An Mộc một lúc, để đảm bảo mọi thứ đều ổn, mỉm cười và giải thích: “Cha chưa bao giờ nghĩ đến việc giết con, là con tự nhảy xuống biển thôi, không liên quan gì đến cha.”

“Còn tình yêu ư? Hahaha, tất nhiên là cha yêu con, yêu vận số của con, con gái yêu quý của cha.”

“Tuy nhiên, con nói đúng, việc nhà họ An phá sản là điều không thể tránh khỏi, nhưng con có thể thay đổi tất cả. Thầy bói nói rằng con có thể mang lại may mắn cho cha cho đến năm 21 tuổi.” 

“Đúng là ngoài ý muốn, thiếu ba năm hay thêm ba năm cũng không quan trọng, dù sao kết cục của con đều giống nhau mà thôi.”

An Chính Đình ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, như thể ông ta là người phán quyết kết cục của An Mộc, lạnh lùng và vô tình.

“Cái chết mới là điểm đến của con.”

An Mộc: “?”

An Mộc: “Đi chết đi! Đồ chó!”

Khi những cảm xúc bị dồn nén lâu ngày bùng phát, lời nói sẽ trở nên trôi chảy.

An Mộc hít một hơi thật sâu, gương mặt đỏ bừng lên. 

Sự giận dữ và căng thẳng khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, sự cẩn trọng khi đối diện với chú Yến lúc nãy giờ tan biến trong tiếng mưa rơi. 

Đôi mắt tròn xinh đẹp dưới ánh đèn trở nên đen láy, lấp lánh như chứa đựng những tia sáng vụn vỡ, lại như ngập tràn hơi nước không thể dứt ra. 

Đôi tay và chân lộ ra khỏi lớp quần áo trắng bệch đến mức đáng sợ, những sợi tóc dài màu nhạt rủ xuống cánh tay. 

Nhìn từ phía trước, cả người cô thật sự trông rất ngoan ngoãn và mềm mại, khiến người ta không khỏi thương xót, như một bức tranh cổ không bao giờ phai màu.

Chỉ có điều, khi cất lời, vẻ đẹp ấy lập tức bị phá vỡ, giọng điệu đầy vẻ thô lỗ và nguyên thủy.

“Ông có tự thấy mình chó không hả, An Chính Đình? Ông nói tôi phải chết là tôi phải chết sao? Dựa vào cái gì chứ? Ông nghĩ mình là Diêm Vương nắm giữ sổ sinh tử mà quyết định được mạng sống của tôi sao?”

Giọng cô gái đầy phẫn nộ và bực bội, như một ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy. 

“Đừng tưởng rằng ông cho tôi cuộc sống tốt đẹp là trở thành Chúa trời của tôi. Trong mắt tôi, ông chỉ là một cỗ máy hỏng não, với chỉ số IQ như của ông thì chắc có thể làm bạn tốt với lợn.”

“Tôi không ngờ một con người lại có thể vừa ngu ngốc vừa xấu xa đến vậy, ông quả là độc nhất vô nhị trên đời. Đến giờ tôi vẫn hoài nghi về ý nghĩa tồn tại của cái đầu ông.” 

“Ông sống đã là một bi kịch, nhưng chết đi cũng chẳng thành hài kịch, không lạ gì khi các anh tôi không ưa ông, giờ thì tôi cũng bắt đầu ghét ông rồi. Khi ông chết, sẽ chẳng ai thèm lo hậu sự cho ông!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 380: Đi chết đi! Đồ chó! "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com