NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật - Chương 385: Thật đáng sợ

  1. Home
  2. Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật
  3. Chương 385: Thật đáng sợ
Prev
Next

Chương 385: Thật đáng sợ

An Mộc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, hít một hơi lạnh, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.

【…Đội hình này để cứu mình… có phải hơi quá không nhỉ?】

【Cần nhiều người đến thế này sao! Đúng là làm phiền các chú cảnh sát rồi! Mình thật không hiểu chuyện!】

Tô Vô Tức vẫn nhìn chằm chằm An Mộc, nghe thấy động tĩnh nhưng không thấy cô mở miệng, liền nghiêng đầu hỏi: “Em đang nói gì à?”

An Mộc giật mình, trở lại thực tại: “Đâu có, sao anh hỏi vậy?”

Trong mắt Tô Vô Tức lóe lên chút bất ngờ. 

Anh khẽ bật cười, giọng nói trầm thấp đầy niềm vui không thể diễn tả và kèm theo sự thách thức dành cho Phó Tuyên Minh.

“Có vẻ như giữa chúng ta đã có mối liên kết(*) kỳ lạ rồi nhỉ~”

An Mộc ngơ ngác, tiếng mưa vẫn còn lớn, hoàn toàn không nghe rõ lời của anh. 

Cũng chẳng có hứng thú hỏi thêm, chỉ cười đáp lại.

Chỉ là trong lòng vẫn lẩn quẩn suy nghĩ, chỉ nghe rõ hai chữ cuối cùng.

【Cái gì mà lòng đỏ (**) vậy? Có thể ăn trứng vịt không? Thèm trứng vịt muối quá! Loại mà có lòng đỏ chảy nước ấy!】 

(*), (**): mối liên kết – 羁绊, có nghĩa là mối liên kết, ràng buộc, cũng có nghĩa là lòng đỏ trứng. 

Sau khi mọi chuyện tạm lắng xuống, An Chính Đình và chú Yến bị hải quân áp giải cùng với con tàu chở hàng để thẩm vấn, còn An Mộc là nạn nhân nên không cần phải theo họ.

Cô, Phó Tuyên Minh và những người khác lên du thuyền của Tô Vô Tức, để thảo luận về bước tiếp theo nên làm gì.

Thế giới này rất rộng lớn, biển cả bao la, nhưng đôi khi lại cảm thấy nhỏ bé đến lạ.

Gió trên boong tàu thổi mạnh, khiến tóc và tâm trạng đều trở nên rối bời.

Phó Tuyên Minh không nhận ra sự bối rối của An Mộc, tự mình nhìn ra biển, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.

Ông ta nghĩ, nếu An Mộc đã có sự rạn nứt với nhà họ An, nếu có thể, mình sẽ đưa cô gái rời xa nhà họ An, đó cũng là một lựa chọn không tồi. 

Nhà họ Phó là bạn của cô, hơn nữa, ông ta thật sự rất quý mến cô gái này. 

Vì vậy, ông ta chính thức đưa ra lời mời, với vẻ mặt hiền hòa: “Mộc Mộc, cháu có muốn cùng với chú về nhà họ Phó không? Cả mẹ và chú đều rất thích cháu.”

Phó Tuyên Minh, người luôn bị gió nắng táp, có làn da nâu khỏe mạnh, càng làm nổi bật hàm răng trắng sáng.

Nhìn ông ta, An Mộc cảm thấy buồn cười nhưng cũng có chút khó xử, vì mối quan hệ giữa cô và nhà họ Phó chưa đến mức thân thiết như vậy.

Chỉ có thể cau mày, giữ im lặng.

Tô Vô Tức thu lại ánh nhìn, không hài lòng khi nghe Phó Tuyên Minh nói.

Thông thường, anh rất khéo léo, khi muốn đạt được mục đích, anh sẽ không nói thẳng, mà tìm cách để người khác tự nguyện nghiêng về phía mình.

Tất nhiên, không phải ai cũng được hưởng sự khéo léo này, cho đến nay, chỉ có An Mộc và ông Tô là khiến anh phải động não.

Như bây giờ, Tô Vô Tức không chọn tranh cãi trực tiếp với Phó Tuyên Minh về việc An Mộc nên đi đâu, thay vào đó, anh tỏ ra như đang suy nghĩ cho cô. 

Nhẹ nhàng hỏi: “Mộc Mộc, em nghĩ sao?” 

An Mộc lập tức buông thõng vai, như thể mất đi sức sống, trông thật ủ rũ.

Khi mọi chuyện đã được đưa ra rõ ràng như vậy, việc tiếp tục giả vờ không quan tâm sẽ không còn lý do chính đáng nữa.

Cô thở dài: “Haiz, cảm ơn chú Phó vì lòng tốt của chú. Thật ra, cháu không có kế hoạch gì, cũng không biết nên nghĩ gì nữa, cảm giác như tam quan bị đảo lộn hết rồi.”

Tô Vô Tức an ủi: “Người ngốc có phúc của người ngốc.”

An Mộc quay đầu nhìn anh, mím môi nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã giúp tôi. Hôm nay, nếu không có anh, kết cục của chuyện này chắc chắn sẽ rất tồi tệ.”

【Không thể để các anh chị bắt cha được… đó là quan hệ máu mủ mà.】

Dù mối quan hệ không tốt, nhưng ông ta vẫn là cha ruột của họ. 

Đây là mối liên kết bằng máu, gắn kết những người trong nhà họ An, nhưng lại loại trừ cô.

Biển bị gió thổi làm chao đảo, nhưng mây đen đã tan, mưa đã ngừng, và mặt trăng mờ nhạt vẫn ẩn hiện trong bầu trời còn sót lại.

Tô Vô Tức luôn đứng bên cạnh, khẽ lắc đầu, cho rằng chuyện này không đáng gì.

An Mộc kéo lại bộ quần áo nhăn nhúm của mình, thở dài, nhìn chằm chằm vào những con sóng vỗ vào mạn thuyền.

【An Chính Đình đối xử với mình tốt đến mức không giống như giả tạo, nhưng khi mình không còn giá trị nữa, ông ta lại lật mặt.】

【Thật đáng sợ.】

【Mình không biết các anh có biết việc An Chính Đình luôn coi mình là “vật tế” hay không, liệu tình cảm của họ dành cho mình có phải là giả không… Thật sự không dám nghĩ, không dám nghĩ.】

Tô Vô Tức vốn dĩ rất vui, nhưng khi nghe được suy nghĩ của cô, bước chân của anh bất giác khựng lại, tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

An Mộc: “Haiz.”

Tô Vô Tức: “Haiz.”

An Mộc: “?”

Tô Vô Tức: “?????”

An Mộc lười biếng ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại thở dài?”

Tô Vô Tức nhướng mày, cười nhẹ: “Đại ca đang lo lắng, tất nhiên đàn em phải chia sẻ bớt nỗi buồn.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 385: Thật đáng sợ "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com