NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật - Chương 388: Cô vẫn có thể sống rất tốt

  1. Home
  2. Xuyên Thành Thiên kim thức tỉnh đọc tâm thuật
  3. Chương 388: Cô vẫn có thể sống rất tốt
Prev
Next

Chương 388: Cô vẫn có thể sống rất tốt

Khi cô chủ động nói chuyện, ông Tô đã có cơ hội để hỏi thăm. 

Ông ta không phải người nhiều chuyện, nhưng cảm thấy thiếu gia nhà mình quá vụng về, cần được trợ giúp.

Mỉm cười nhẹ nhàng: “Cô An Mộc, tôi vừa qua đây, nhận thấy cô có vẻ không vui, có điều gì tôi có thể giúp cô không?”

An Mộc hơi ngạc nhiên khi đối phương hỏi như vậy, chớp chớp mắt, bỗng dưng ánh mắt trở nên nghiêm túc, như một đứa trẻ tìm thấy thầy giáo để mách.

Cô khẽ ho: “Thật ra không có gì, chỉ là cậu chủ nhà ông vừa học lỏm đấy!”

Tô – học lỏm – Vô Tức: “……”

“Tôi không có, ông Tô, ông tin tôi đúng không?”

Ông Tô không biết phải phản ứng thế nào, chỉ im lặng một lúc.

Hai người trẻ con thật! 

… 

Sáng sớm ngày hôm sau, chiếc du thuyền lớn đang chạy êm ái đã cập bến.

Việc bị cướp biển tấn công trong bữa tiệc sinh nhật của ông Tưởng trở thành một trò cười, bầu không khí náo nhiệt ban đầu bỗng chốc tan biến.

Những người đến dự tiệc chẳng còn hứng thú để vui chơi tiếp.

Nhà họ Tưởng cũng cảm thấy mất mặt, đành phải rút ngắn hành trình và quay về sớm hơn dự kiến.

Lúc xuống tàu, Trần Giai mới phát hiện ra An Mộc không ở trong phòng bên cạnh, chỉ sau một đêm mà đã biến mất.

Hàng loạt ý nghĩ không hay xâm chiếm đầu óc, khiến người phụ nữ như mất đi chỗ dựa, vẻ mặt không thể che giấu được sự hoảng loạn.

Đêm qua trời mưa, không khí buổi sáng sớm đặc biệt trong lành. 

Nhưng Trần Giai thì lại lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, trái tim bị sự lo lắng dày vò không ngừng.

Không còn cách nào khác, bà ấy chọn cách báo cảnh sát, đồng thời liên lạc với An Nhiên.

An Nhiên đến rất nhanh, đi cùng là An Trạch Ức, hai người có biểu cảm giống nhau, cùng nhíu mày.

Tối qua, người bị mất tích trên tàu của nhà họ Tưởng, chủ nhà Tưởng cũng lo lắng, lập tức đi kiểm tra camera giám sát, nhưng phát hiện ra rằng camera xung quanh boong tàu và phòng của An Mộc đều bị hỏng.

Đồng thời, An Nhiên nhạy bén nhận ra điều không ổn: “An Chính Đình cũng không thấy đâu, phải không?” 

Trần Giai hơi sững sờ trong giây lát, rồi phản ứng lại, trong mắt đầy lo lắng: “Đúng vậy, hôm qua ba bọn mẹ cùng lên tàu.”

Ting ting.

Điện thoại của An Nhiên và An Trạch Ức đồng thời nhận được tin nhắn, nhưng An Nhiên vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng trấn an người phụ nữ, không có thời gian để xem.

An Trạch Ức thì vui mừng vì không bị mẹ chú ý, cúi đầu kiểm tra tin nhắn.

Chỉ liếc mắt một cái, anh ta đã cảm thấy thái dương mình giật giật. 

Nghiến răng chặt, hít sâu một hơi, lông mày đang nhíu chặt càng nhíu sâu hơn. 

“Chậc, xảy ra chuyện rồi!”

——

Cùng lúc đó, một chiếc du thuyền khác đang cập bến tại bờ đối diện của quốc gia Z.

An Mộc đứng trên boong tàu vươn vai, duỗi chân duỗi tay.

Tâm trạng xấu đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc xuống tàu, dường như cô đã bỏ lại chuyện không vui đó ở phía sau.

Không quan tâm, thì chẳng tồn tại.

Hơn nữa, dù không ai yêu thương, cô vẫn có thể sống rất tốt, cần gì đến loại tình yêu đầy toan tính của An Chính Đình chứ? 

Chỉ là, lúc rảnh rỗi lại không thể ngăn được bản thân mà nghĩ đến, rồi không kìm nén được mà cảm thấy buồn.

An Mộc không quay lại tàu để lấy quần áo của mình, cũng không muốn về nhà họ An để thu dọn đồ đạc.

Điều này khiến cô, bây giờ ngoài tài sản tích lũy được trong những năm qua và thẻ đen Centurion do An Lạc Sênh tặng, thì không còn gì cả.

Ồ, còn có một chiếc vòng tay đá tím quý giá. 

Thành phố ven biển này có khí hậu ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè. 

Tiếng tàu cập bến vang lên làm vài con mòng biển giật mình, chúng vỗ cánh bay qua, rơi xuống một chiếc lông vũ còn ấm.

An Mộc nhanh chóng lùi lại một bước, không đón lấy, còn thầm cảm thấy may mắn vì đó không phải là một vật màu nâu nào đó.

Vừa lùi lại, cô vô tình đụng vào Tô Vô Tức đang lên tìm mình.

Nhiệt độ cơ thể của người phía sau dường như còn lạnh hơn cả gió biển, cô không do dự, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đối phương.

Ai ngờ hai người lại nghĩ giống nhau, Tô Vô Tức và An Mộc đều chọn cùng một hành động.

Trong chốc lát, hai người từ chỗ tiếp xúc thân mật bỗng hóa thành khoảng cách xa tận sa mạc Sahara.

An Mộc: “…”

“Anh tránh xa tôi làm gì vậy?”

【Làm như mình là virus hay gì đó..】

Tô Vô Tức trông có vẻ không thoải mái, ngón tay phía sau lưng nhẹ nhàng xoa xoa, cảm nhận hơi ấm của đối phương, vành tai ẩn dưới mái tóc lòa xòa đã ửng đỏ.

Anh cúi đầu, thở dài: “Nhưng, là em tránh xa anh trước mà…”

An Mộc im lặng một lúc, như thể đang bị nghẹn bởi một miếng bánh mì.

Nghĩ ngợi một lúc, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên chút bối rối, cô lại tiến gần về phía anh, ngẩng đầu nói: “Được rồi, được rồi. Là lỗi của tôi, đi thôi, xuống tàu.”

Tô Vô Tức gật đầu: “Ừm.”

Hai người đi song song ra bến tàu, bóng hình chồng lên nhau dưới ánh bình minh.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 388: Cô vẫn có thể sống rất tốt "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com