Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 191
Bốn chưởng môn không hẹn mà đồng thời sử dụng bùa truyền tin liên lạc với các đệ tử, nhưng có lẽ do lôi kiếp ảnh hưởng, họ không nhận được câu trả lời.
Tiêu Bách Đạo không yên lòng, ông đứng phắt dậy: “Ta phải đi xem!”
Ba người Bách Lý Mộ Trần cũng lo lắng cho đồ đệ của mình, vì thế cũng đứng dậy, cùng đi vào rừng Sương Mù.
Tu vi của họ đều đã đạt đến cảnh giới Hóa Thàn, tuy chưa đến mức có thể thông thiên độn địa, nhưng thân pháp nhanh hơn đám người Phượng Khê rất nhiều.
Chỉ tốn non nửa canh giờ, họ đã đến nơi xảy ra chuyện.
Sau đó, họ nhìn thấy cảnh tượng khiến họ trợn mắt, há hốc mồm.
Phượng Khê đang khoanh chân ngồi đả tọa, một luồng lốc xoáy linh khí xoay xung quanh nàng.
Ở chính giữa luồng lốc xoáy kia là một tia sét màu tím.
Do bị Phượng Khê hấp thụ phần lớn uy lực, nên thoạt trông tia sét có hơi gầy yếu, chỉ to chừng chiếc đũa.
“Nhìn thấy” bốn người Tiêu Bách Đạo tới, nó chỉ hận không thể tìm một khe hở mà chui vào.
Đã có tám người chứng kiến lịch sử đen tối của nó!
Thanh danh của đời nó đã hoàn toàn bị hủy hoại!
Đều do đồ chó Phượng Khê này!
Tội của nàng đáng c.h.ế.t vạn lần!
Sớm muộn gì nó cũng sẽ đánh nàng thành tro bụi, khiến nàng hồn phu phách tán, khiến nàng không có cơ hội đầu thai.
Mãi một lúc lâu sau, Hồ Vạn Khuê mới nói: “Đừng, đừng bảo nha đầu Phượng Khê lợi dụng uy lực của lôi kiếp để đột phá Trúc Cơ thiên phẩm đấy nhé?”
Vẻ mặt Lộ Chấn Khoan đờ đẫn: “Ừ, có lẽ vậy!”
Lòng Bách Lý Mộ Trần đang trào lên một cơn ghen tị.
Dám lợi dụng uy lực của lôi kiếp để đột phá Trúc Cơ, gan dạ quá thể!
Một khi thành công, tiền đồ của nha đầu Phượng Khê này sẽ không thể đo đếm được!
Thiên tài như thế vốn là đệ tử của Hỗn Nguyên Tông ông ta.
Đều tại tầm nhìn của ông ta hạn hẹp, chắp tay đưa Phượng Khê cho Tiêu Bách Đạo.
Trong lòng ông ta hối hận không thôi…
Lúc này, vẻ mặt Tiêu Bách Đạo lại tràn ngập sự lo lắng.
Đúng là Trúc Cơ thiên phẩm tốt thật đấy, nhưng độ nguy hiểm quá lớn, chỉ hơi bất cẩn xíu thôi là nguy hiểm đến tính mạng ngay.
Trong lòng ông, Trúc Cơ thiên phẩm gì đó không quan trọng, chỉ cần tiểu đồ đệ bình an khỏe mạnh là tốt lắm rồi.
Phượng Khê không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài, nàng đang cọ rửa kinh mạch hết lần này đến lần khác, tốc độ xoay của cơn lốc xoáy trong đan điền cũng càng lúc càng nhanh.
Về phần năm Linh căn kia, lúc này đã biến thành… cánh quạt, đang điên cuồng xoay tròn.
Chỉ cần không c.h.ế.t, chúng sẽ liều mạng xoay.
Cuối cùng, linh khí hóa thành một giọt chất lỏng, nhỏ xuống đan diền.
Thành công đột phá Trúc Cơ.
Phượng Khê mở to mắt, vui mừng phát hiện ra ngũ quan của mình nhạy bén hơn trước kia nhiều.
Nhạy đến độ nàng có thể nhìn rõ hoa văn trên lá cây ở nơi xa.
Quả nhiên Trúc Cơ lợi hại hơn Luyện Khí!
Lúc này, Phượng Khê cũng phát hiện ra sự tồn tại của bốn người Tiêu Bách Đạo, bèn nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ ơi!”
Vành mắt Tiêu Bách Đạo thoáng đỏ hoe, tiểu đồ đệ bình an vô sự, tốt quá rồi!
Theo sau cảm giác an lòng, là cảm giác tự hào mãnh liệt.
Trúc Cơ thiên phẩm!
Trên toàn khu vực Bắc Vực này, chỉ mỗi tiểu đồ đệ bảo bối của ông là làm được!
Ông đã bảo mắt ông sáng như gương mà, lần đầu tiên gặp tiểu đồ đệ ở Hỗn Nguyên Tông, ông đã biết nàng là bảo bối, tương lai sẽ trở thành ánh sáng của Huyền Thiên Tông họ mà.
Đến trước mặt Tiêu Bách Đạo, Phượng Khê túm c.h.ặ.t t.a.y áo ông, nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ: “Sư phụ ơi, ngài có thấy con lợi hại không?”
Tiêu Bách Đạo cười xoa đầu nhỏ của nàng: “Lợi hại, lợi hại chứ! Không hổ là đồ đệ ngoan của vi sư.”
Ba người Hồ Vạn Khuê ghen tị c.h.ế.t đi được!
Chẳng qua, họ vẫn tiến lên chúc mừng, khen Phượng Khê thành một đóa hoa.
Ba người Giang Tịch cũng chạy tới, đầu tiên họ hành lễ vái chào bốn người Tiêu Bách Đạo.
Phượng Khê tranh thủ chút thời gian này thi triển quyết thanh tẩy cho mình. Tuy tia lôi kiếp kia không đánh trúng nàng, nhưng cũng khiến nàng mặt mày lem luốc.
Hơn nữa, khi đột phá Trúc Cơ đã tiết ra khá nhiều mồ hôi, đồng thời cũng bài xuất một chút tạp chất, khiến toàn thân cực kỳ chật vật.
Chờ nàng sửa sang gọn gàng, mọi người bèn ngẩn người.
Phượng Khê vốn rất xinh đẹp, giờ đây lại càng đẹp hơn.
Tóc đen như mực, làn da mịn màng như ngọc, đôi mắt to tròn linh động, giống hệt làn suối trong vắt, khiến người ta vô thức đắm chìm.
Quân Văn cảm thấy cụm từ “phá kén thành bướm” vẫn chưa đủ để miêu tả tiểu sư muội của lúc này, phải dùng từ “phượng hoàng niết bàn” thì đúng hơn.
Phượng Khê lấy ra một chiếc gương nhỏ, nhìn bản thân trong gương, nàng lập tức để lộ hai má lúm đồng tiền.
“Ngũ sư huynh, về sau muội vẫn nên bớt soi gương thì hơn.”
Quân Văn kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
“Muội sợ muội bị bản thân mê hoặc c.h.ế.t!”
Quân Văn: “…”