Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 194
Phượng Khê không để ý đến nó, mà khẽ nở một nụ cười bí hiểm, ý vị sâu xa, rồi lấy ra một chiếc hồ lô nhỏ, đổ ra một đống đan dược, ném về phía bầy yêu thú.
Trực giác của Báo Mắt Tím mách bảo có điều không ổn, nó lập tức nhấc chân chạy biến.
Chạy được một đoạn xa, nó nghe thấy phía sau truyền tới một loạt âm thanh không thể miêu tả.
Báo Mắt Tím: “…”
Đừng bảo nàng ném loại đan được mà nó nghĩ đấy nhé?
Quá biến thái!
Không chỉ mỗi nó có suy nghĩ này, ba người Giang Tịch cũng nghĩ vậy.
Bầy yêu thú vốn định tìm họ gây sự, nay đều đã gánh vác sứ mệnh vĩ đại – kéo dài chủng tộc, căn bản không có thời gian rảnh mà để ý đến họ.
Nhân cơ hội này, họ vội vàng chuồn đi!
Sau khi chạy xa mấy chục dặm, Giang Tịch không thể nhịn được nữa: “Tiểu sư muội, vì, vì sao muội lại luyện chế loại đan dược này?”
Huynh ấy sợ Phượng Khê lầm đường lạc lối, tuy với tuổi tác hiện tại của nàng, lo lắng của huynh ấy có hơi dư thừa.
Phượng Khê đáp với giọng điệu cực kỳ tự nhiên: “Muội học ở Ngự Thú Môn đó. Ngày nào Luyện đan sư của họ cũng luyện chế loại đan dược này.”
Giang Tịch: “…”
Không ngờ Ngự Thú Môn lại… không đứng đắn đến mức này!
Nhưng cũng có thể hiểu được. Bởi họ nuôi dưỡng nhiều linh thú thế kia mà, đoán chừng làm vậy là vì muốn thúc đẩy sự sinh sản của linh thú thôi.
Chẳng qua… ngày nào cũng luyện á?
Nhu cầu lớn đến mức ấy cơ à?
Nói cũng trùng hợp, họ vừa hay chạm mặt đám người Tần Thời Phong vừa thoát khỏi sương mù.
Nhìn thấy Phượng Khê, Hình Vu lập tức nói: “Sao hả? Ta đã bảo mà, tiểu sư muội sẽ có cách thoát ra, căn bản không cần chúng ta tới cứu.”
Tần Thời Phong tiến lên chào hỏi mấy người Giang Tịch.
Chỉ là hắn ta nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt Giang Tịch nhìn mình có điều kỳ quái, một điều kỳ quái mà không thể diễn tả thành lời.
Hình Vu tò mò hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, mọi người phá trận sương mù bằng cách nào vậy?”
Phượng Khê cũng không giấu: “Dùng bùa nổ đó, tốn chừng mấy trăm tấm liền.”
Đám người Hình Vu: “…”
Bây giờ Huyền Thiên Tông đã giàu đến mức này rồi cơ à?
Hình Vu đột nhiên rống lên: “Ối, tiểu sư muội, muội đột phá Trúc Cơ rồi ư?”
Từ nãy giờ Phượng Khê chỉ chờ mỗi câu hỏi này thôi đấy.
Nàng chắp hai tay ra sau lưng, hếch cằm đáp: “Đúng vậy! Muội cũng chỉ vừa đột phá thôi. Mọi người có biết muội đột phá kiểu gì không? Muội dùng uy lực của Thiên Lôi đó. Sư phụ muội và mấy người Hồ sư thúc đều chứng kiến thời khắc quan trọng này. Họ còn nói, muội đột phá Trúc Cơ thiên phẩm, tiền đồ không thể đong đếm được.”
“Thật ra muội thấy cũng chẳng có gì ghê gớm cả, uy lực của lôi kiếp cũng chỉ đến thế mà thôi, chẳng qua muội cảm thấy nó không tốn tiền, nên mới dùng tạm. Tiếc là các huynh đều đã đột phá Trúc Cơ rồi, nếu không cũng có thể thử dùng lôi kiếp xem sao.”
Mấy người Hình Vu: “…”
Dù họ chưa đột phá Trúc Cơ, thì cũng không dám thử.
Họ sợ bị đánh thành tro.
Trong lúc nhất thời, hiện trường cực kỳ yên tĩnh.
Bởi chẳng ai biết nên nói cái gì.
Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.
Giang Tịch tiến tới vỗ vỗ bả vai của Tần Thời Phong, Quân Văn cũng hiếm khi giữ thái độ hòa nhã với Hình Vu, tiến lên vỗ vai gã.
Cảnh Viêm không quen đụng chạm với người khác, nên chỉ gật đầu với mấy người Mạnh Hoài Nam.
Không cần nói nhiều, mọi người… đều hiểu cả mà.
Đúng lúc này, một loạt tiếng rống giận của yêu thú truyền tới, hóa ra là mấy con yêu thú Kim Đan kia đuổi tới tận đây.
Tu vi của chúng cao, nên không bị trúng chiêu.
Nhưng tất cả đàn em của chúng, không một đứa nào may mắn thoát khỏi.
Chúng nghĩ mà sợ, nếu không nhờ có tu vi cao, kiềm chế được ham muốn nuốt chửng những viên đan dược kia, thì lúc này chúng đã…
Nghĩ đến đây, chúng chỉ hận không thể xé Phượng Khê thành mảnh nhỏ.
Thấy chúng đuổi theo tới, Phượng Khê chẳng những không sợ hãi, trái lại còn cực kỳ kích động và hưng phấn.
“Đại sư huynh, Tần sư huynh, ba chúng ta có tu vi cao nhất, nên mỗi người phụ trách một con nhé. Số còn lại để cho mấy người Tứ sư huynh đánh hội đồng.”
Mấy người Tần Thời Phong: “…”
Ngươi mới Trúc Cơ thôi, chứ chưa phải Hóa Thần đâu.
Đừng phiêu quá như thế!
Nhưng họ còn chưa kịp nói gì, Phượng Khê đã cầm kiếm gỗ xông lên trước.
Đối đầu với nàng là một con Sư Tử Khát M.á.u có tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Phượng Khê chỉ kiếm gỗ thẳng mặt nó: “Mèo nhỏ! Ngươi rất vinh hạnh vì được trở thành đối thủ đầu tiên sau khi ta đột phá Trúc Cơ. Đây là phúc phận mà tám đời nhà ngươi tu mãi mới có được.”
Sư Tử Khát M.á.u: “…”
Hóa ra nha đầu thối này không chỉ biến thái, mà còn điên nặng nữa.
Nhưng cũng đúng thôi, người bình thường nào có ai làm ra được chuyện thất đức như nàng.
Móng trước khẽ cào đất, nó rống lên một tiếng, một loạt lưỡi đao gió lao vút về phía Phượng Khê.
Phượng Khê vung kiếm, vừa đánh nát đợt lưỡi đao này, thì đợt sau đã lập tức lao đến.
Phượng Khê vội vàng điều khiển kiếm gỗ bảo vệ mình…
Trong mắt Sư Tử Khát M.á.u tràn ngập sự khinh bỉ.
Nó còn tưởng nha đầu điên này có bản lĩnh lắm chứ. Ai dè, tuy nàng mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng vẫn chẳng phải là đối thủ của nó.
Trong lòng một khắc, đảm bảo nàng sẽ thua!
Đến khi đó, nó sẽ không cắn c.h.ế.t nàng ngay, mà cắn xé m.á.u thịt của nàng từng miếng từng miếng một, chậm rãi tra tấn nàng.