Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 195
Phượng Khê cũng nhận ra, nếu đánh theo lệ thường thì nàng không thể thắng được, vì thế, nàng nở một nụ cười ma mị: “Mèo nhỏ, cho ngươi xem một thứ thú vị này.”
Dứt lời, nàng rót linh lực vào kiếm, một chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống.
Tiếc là Sư Tử Khát M.á.u không biết chữ, nên không thể cảm nhận được sự tinh diệu của tuyệt chiêu này.
Chẳng qua, điều đó không ảnh hưởng đến việc nó sửng sốt.
Chiêu thức quỷ quái gì thế này?
Ngay sau đó, mười ba nét của chữ “quỳ” tách nhau ra, phần lớn đánh thẳng về phía bốn chân nó.
Sư Tử Khát M.á.u vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, không phải tu sĩ đều thích tấn công điểm yếu của yêu thú, chẳng hạn như đôi mắt, yết hầu ư?
Sao tiểu nha đầu này lại ngu xuẩn đi tấn công bốn chân thế này?
À, nó biết rồi. Chắc chắn là do nàng tu luyện chưa đến nơi đến chốn, nên chưa thể kiểm soát chính xác vị trí muốn tấn công.
Đúng là phế vật.
Tuy không thường tiếp xúc với tu sĩ, nhưng Sư Tử Khát M.á.u cũng biết trong thời gian ngắn, mỗi tu sĩ chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu một lần, vì thế nó kết luận Phượng Khê đã chẳng còn chiêu nào khác nữa.
Thế là, nó há to miệng, bổ nhào về phía Phượng Khê.
Sau đó, nó kinh hoàng nhìn thấy lại có thêm một chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống.
Nó vội vàng né tránh. Vất vả lắm mới né được, lại có một chữ “quỳ” nữa xuất hiện…
Sau mười chữ “quỳ”, chân của Sư Tử Khát M.á.u bị đ.â.m thành cái sàng, bốn chân quỳ rạp trên mặt đất.
Hai mắt nó dại ra, thở hổn hển từng hơi.
Phượng Khê chọc chọc kiếm vào yết hầu nó: “Đọc theo ta nào. Q… uy… Quy… Quỳ! Quỳ xuống!”
Sư Tử Khát M.á.u: “Rống… rống… rống!”
Phượng Khê không hài lòng cho lắm, nhưng nàng cũng không tiện làm khó một con Sư Tử không biết nói tiếng người.
Thấy những người khác vẫn đang đánh hăng say, nàng bắt Sư Tử Khát M.á.u quỳ ở một bên chờ xử lý.
“Nếu ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ trói ngươi lại rồi đưa đến Ngự Thú Môn, mỗi ngày đều cho ngươi uống loại đan dược này.”
Sư Tử Khát M.á.u: “…”
Đúng là nó muốn chạy trốn thật, nhưng bốn chân đều bị nàng đánh gãy, trốn kiểu gì bây giờ? Chẳng lẽ lại lăn như quả bóng?
Sau khi uy h.i.ế.p Sư Tử Khát M.á.u xong, Phượng Khê hào hứng gia nhập cuộc chiến.
Một canh giờ sau, một bầy yêu thú Kim Đan quỳ rạp trước mặt mấy người Phượng Khê.
Phượng Khê chắp tay ra sau lưng, nói với con Sư Tử Khát M.á.u: “Ngươi dạy chúng đánh vần chữ ngươi vừa đọc đi!”
Sư Tử Khát M.á.u: “Rống… rống… rống!”
Mấy con yêu thú Kim Đan kia vốn không định khuất phục, nhưng sau khi thấy Phượng Khê lấy chiếc bình hồ lô nhỏ ra, chúng gân cổ “đánh vần”: “Rống… rống… rống!”
Chứng kiến cảnh tượng này, đám người Tần Thời Phong cảm thấy cạn lời không thôi.
Mãi một lúc lâu sau, Hình Vu mới nói với Tần Thời Phong: “Đại sư huynh, bây giờ đệ mới bắt đầu cố gắng, có phải đã quá muộn rồi không?”
Tần Thời Phong không đáp.
Thật ra hắn ta rất muốn nói: dù đệ có cố gắng từ lúc sinh ra thì cũng không đuổi kịp Phượng Khê đâu.
Bởi Phượng Khê nào phải người!
Ít nhất không phải người bình thường.
Làm gì có người bình thường nào nghĩ ra được mấy chiêu thất đức như thế?
Người khác ra tay là lấy mạng, nàng ra tay là dẫm đạp tôn nghiêm của người ta dưới lòng bàn chân.
Lúc trước khi nghe nói thành Thiên Thủy xuất hiện người tên là Nữu Hỗ Lộc Cầu thích tát thẳng mặt người khác, hắn ta còn cảm thấy tên Cầu kia có hơi quá đáng.
Nhưng bây giờ so sánh với Phượng Khê, hắn ta lại cảm thấy tên Cầu kia cực kỳ lễ phép.
Giang Tịch không hổ là người trẩm ổn nhất, huynh ấy nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, muội định xử lý mấy con yêu thú này thế nào?”
Phượng Khê chắp tay sau lưng, thờ ơ đáp: “G.i.ế.t!”
Bầy yêu thú Kim Đan: “…”
Nàng đã nhục nhã chúng đến mức này rồi mà vẫn chưa thấy đủ ư? Còn muốn lấy mạng của chúng nữa?
Nàng thật sự không coi chúng là người, không, là thú chứ!
Nếu vậy thì mọi người cùng cá c.h.ế.t lưới rách đi thôi!
Sau đó, chúng nghe Phượng Khê nói: “G.i.ế.t thì có hơi đáng tiếc, vẫn nên giữ lại thì hơn!”
Bầy yêu thú Kim Đan: Nàng có thể nói một lèo không, đừng ngắt nghỉ bừa bãi như thế!
Phượng Khê nói với chúng: “Hoặc là ký khế ước tạm thời với ta, hoặc là c.h.ế.t! Các ngươi tự chọn đi!”
Bầy yêu thú chẳng chút do dự mà lựa chọn ký khế ước với Phượng Khê.
Quỳ cũng quỳ rồi, làm gì còn tôn nghiêm nữa mà sợ mất!
Sau khi ký khế ước, Phượng Khê chẳng những cho chúng uống đan dược cầm m.á.u, mà còn cho chúng nếm thử hải sản của vùng biển Vô Cực.
Thân là yêu thú sống trên cạn, chúng không ngờ rằng đời này mình lại được nếm hương vị biển cả, chúng lập tức cảm thấy bị ký khế ước cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Tủi thân nhất thời nhưng hạnh phúc cả đời!
Đợi chúng ăn no nê, Phượng Khê cất chúng vào túi đựng linh thú.
Nàng và đám người Tần Thời Phong vừa trò chuyện được mấy câu, thì đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông và Hỗn Nguyên Tông đã tìm tới.
Lăng Thiên Đình kinh ngạc hỏi nàng: “Tiểu sư muội, muội đột phá Trúc Cơ rồi ư?”
Phượng Khê gật đầu đáp: “Vâng. Đằng nào cũng rảnh rỗi nên muội tranh thủ thời gian đột phá luôn!”
Lăng Thiên Đình: “…”